Thứ Hai, 6 tháng 7, 2015

click
Vậy là cuối cùng thì cái bí mật động trời của mình và cô Trang diễn ra ở sân sau từ dạo hè đợt trước bị ai đó vô tình trông thấy đã được phơi bày, phơi bày một cách đường đường chính chính không gây ngạc nhiên hay lạ lẫm bởi lẽ nó được công khai từ chính người mà suốt thời gian qua mình đã đặt nặng mối nghi ngờ nhiều nhất, nhưng lại chẳng thấy đá động gì mấy đến chuyện tày đình kia chỉ trừ cái hôm mình và Dì Linh sang chơi nhà Bác Gái là có chút hơi hướm nhắc khéo mà thôi. Nói chứ tuy rằng biết không sớm thì muộn bản thân cũng phải rơi vào hoàn cảnh này nhưng mình lại vẫn cứ thầm hi vọng, mong sao chị Nhi sẽ cho qua tất cả và không buồn nhắc tới sự việc “lạ lùng” đã xảy ra vào cái đêm hôm ấy rồi thì thời gian trôi qua sẽ khiến mọi chuyện trôi dần vào quên lãng, mình sẽ tiếp tục sống theo cách của mình và Chị lại sống cuộc sống của Chị chứ dè đâu thình lình vừa chớp mắt mọi thứ lại diễn biến theo cái hướng tồi tệ đến thế. Nghĩ thử đi sáng sớm đi học đã phải hớt ha hớt hãi vì dậy muộn, lên trường ngồi ăn cái bánh mì cũng phải núp tới núp lui y như kẻ hạ lưu làm chuyện mờ ám, tan học thêm đi ăn uống cùng bạn bè cũng cố gắng gói ghém mang về cho Dì Linh ít nhiều ấy vậy mà chẳng nhận được một câu cám ơn nào lại bỗng dưng bị nẹt cho một trận vì tội đang đêm đang hôm đi giúp bạn, còn bây giờ thì từ đẩu đâu cái bí mật đã được che giấu từ lâu kia lại tiếp tục đổ ùa xuống đầu mình thì thử hỏi “cuộc sống tươi đẹp” là đây sao. Không gian trong căn phòng bếp lúc đó thực sự đã rất êm ả từ trước vì giờ đang là giấc chiều muộn lại vắng hẳn hơi người, bởi lẽ nơi đây lúc bấy giờ chỉ có mỗi hai con người không mấy khi nói chuyện lại cũng chẳng hề thân thiết với nhau đâm ra sự yên ắng ấy lại càng bị đẩy lên cao hơn tất nhiên là từ sau khi những lời lẽ chỉ đích danh mang hàm ý kể tội phát ra từ miệng chị Nhi, và cũng y như thế sự vui vẻ hòa nhã tuy không thốt ra thành lời nhưng có thể hiểu ngầm bằng ý giữa chúng mình cũng đột ngột biến mất chẳng hề báo trước mà thay vào đó là hình ảnh lạnh lùng không mấy thiện cảm từ người phụ nữ đang hiện diện ngay trước mặt.
-Duy cứ nghĩ là chị Nhi nhiều chuyện đi…nhưng chị thấy con bé Yến nhà chị mặc dù nó không nghe lời…học hành không giỏi bằng Duy nhưng chị nghĩ nó tự chủ bản thân tốt hơn Duy đấy…_Chị Nhi tiếp lời sau câu nói vào đề ban nãy.
-…_Mình cúi đầu mặt tái nhợt không dám nhìn thẳng.
-Duy còn đi học…còn ở cái tuổi miếng ăn chưa no cơm lo chưa đủ mà đã có mối quan hệ đến ngưỡng ấy với một phụ nữ cứng tuổi thì thật chị không còn gì để nói luôn…chưa kể Duy đang góp phần phá vỡ hạnh phúc gia đình nhà người ta…chỉ cần nhìn là thấy…đang đêm đang hôm mà người đàn bà đó dám tới nhà Duy để rồi làm ra những chuyện như vậy thì thử hỏi chồng chị ta nghĩ gì…con chị ta biết mẹ mình làm những chuyện như vậy thì sao nó dám nhìn mặt bạn bè của nó nữa…_Chị Nhi dùng những từ ngữ mang ngụ ý sâu xa và khá là khó nghe để chỉ trích dạy dỗ mình, với giọng điệu trầm bỗng rõ ràng chẳng mấy chốc chúng đã xoáy vào tận tâm can mình.
-…_Mình thình lình ngước đầu lên định bụng giải thích về tình trạng hôn nhân hiện tại của cô Trang, nhưng rồi bỗng dưng trông thấy nét mặt hết sức căng thẳng của chị Nhi nên chẳng nói chẳng rằng lại đành cúi
đầu ngậm đắng.
-Duy còn nhỏ nên Duy chưa hiểu hết được lòng người đâu…nên chị Nhi nghĩ là chị ta dụ dỗ Duy…nhưng Duy đâu phải là không có lỗi…lỗi của Duy là không tự chủ được bản thân…_Chị Nhi có chút trầm tĩnh hơn từ sau khi thấy mình ngước đầu lên.
-…_Vẫn im lặng, mình giữ điệu bộ tiếp thu nhiều hơn là lì lợm.
-Duy chắc không hẳn biết lúc đó chị Nhi là người trông thấy tất cả đúng không…chị cũng vậy cũng chẳng muốn nói đến làm gì…nhưng hôm nay đêm hôm khuya khoắc Duy còn…chắc chị phải nói với chị Linh chuyện này…_Chị Nhi lắc đầu tỏ vẻ chán nản.
-Chị Nhi đừng nói Dì Linh…_Mình ngay lập tức ngước đầu dậy.
-Bởi chị Nhi không nói chị Linh ngay nên Duy mới tiếp tục nảy sinh quan hệ với một chị nữa đó…chị mà tối hôm nọ hai người ôm nhau…_Chị Nhi thở dài nhìn mình đăm đăm.
-Cái đó là em và chị đó chia tay mà…_Mình cố gắng hạn chế thông tin nhất có thể trong tầm xét đoán của chị Nhi.
-Chia tay gì mà hẹn nhau ra lén lút…em đang cãi lại chị hả Duy…_Chị Nhi đột nhiên chau mài lớn tiếng.
-…_Biết tình hình có vẻ căng nên mình lại quay về với chiến thuật nghi binh.
Chị Nhi quát mắng mình xong xét thấy hình như cũng có đôi chút quá đáng thì phải nên cứ thế chị ngồi im bặt thở dài nhìn ra hướng phòng khách, lâu lâu chuyển sang nhìn tủ lạnh rồi thỉnh thoảng sau đó lại chống tay đứng dậy đi lại bên sàn bếp khuấy khuấy nêm nếm chút gia vị cho nồi thức ăn còn đang đỏ lửa. Về phần mình tuy vẫn đang cúi đầu ngồi im bất động nhưng trong lòng lại ôm nỗi lo lắng khôn nguôi suốt tự nãy giờ, mình sợ rồi đây lát nữa khi Dì Linh về tới thì liệu rằng chị Nhi có đủ sức kiềm chế không nói ra mọi chuyện và nếu nói ra thì Dì Linh sẽ phản ứng như thế nào, chỉ với bấy nhiêu đó thôi mà bao nghĩ suy chồng chất cứ thay nhau vồ lấy mình khiến cho những bức bối tăng cao đến cái độ mình cố gắng hì hục đan xen hai bàn tay vào với nhau để giữ bình tĩnh tự trấn an bản thân mà cũng chẳng xong nữa, nhìn vào chúng lúc này xem chừng cũng chẳng khác là mấy so với cái hoàn cảnh rối như tơ vò của mình lúc đó.
-Mà tối qua chị Linh nói em đi ra khỏi nhà…chắc lại đi gặp một trong hai người đó đúng không…_Chị Nhi bất giác nhìn mình khi đã im lặng hồi lâu.
-Không…em đi đón bạn…_Mình lắc đầu thật thà.
-Bạn gì gọi giờ đó…bạn gái à…_Chị Nhi hích mặt về phía mình.
-Không…bạn bình thường thôi chị…_Mình tròn mắt.
-Ừm…em thì chỉ có quan hệ với những chị hơn chục tuổi đổ lên thôi nhỉ…_Chị Nhi đanh mặt buông lời đay nghiến một đứa trẻ con đang còn ngồi trên ghế nhà trường mà chẳng thấy cắn rứt gì.
-…_Mình lại buồn bã cúi đầu im lặng.
-Chị đáng ra không thể ý kiến gì với cách hành xử của em nhưng vì chị là bạn thân của chị Linh…chị coi em như em trai nên phải có trách nhiệm nhắc nhở em…chấn chỉnh em…chị không thích nhiều chuyện nhưng mà nếu chị còn nghe chị Linh nói em đi đêm…hay cách hành xử của em khiến chị nghĩ em vẫn còn tiếp tục giữ quan hệ với hai người đàn bà đó thì chị sẽ đem chuyện này kể hết với chị Linh…xong chưa…_Chị Nhi thẳng răn nói rõ từng ý cho mình hiểu.
-…_Mình im lặng gật đầu sau mỗi đoạn ngắt quãng.
-Chị em mình hiểu nhau rồi đúng không Duy…_Chị Nhi tiếp lời hỏi lại.
-…_Mình gật đầu cái cuối chắc nịch.
-Ăn đi…chị chỉ muốn tốt cho em thôi…tuổi của em là tuổi ăn tuổi học chứ không phải tuổi biết hay làm mấy chuyện đó…_Chị Nhi vừa nói vừa cắm nỉa đưa miếng táo vừa gọt về hướng mình.
-…_Đón miếng táo từ tay chị, mình nuốt trọng không thèm nhai cứ như thể đang cố gắng nuốt gọn những ức nghẹn không nói được thành lời nơi cần cổ.
-Em có nghe lời chị nói không Duy…_Chị Nhi thoáng thấy biểu hiện kì lạ của mình nên liền hỏi khía phát nữa.
-Dạ…em nghe rồi mà.._Mình cố gắng cười mỉm.
Ước chừng khi thấy mình đã có biểu hiện hiểu chuyện và “ngoan” hơn, chị Nhi bất chợt nở một nụ cười nhẹ sau đó mặc mình ngồi đấy để đi lại cạnh sàn bếp chu tất hoàn chỉnh cho cái nồi thức ăn mà chị đang đảm nhận, còn phần mình thì sau một hồi co ro cúi đầu thơ thẩn mà thỉnh thoảng lại phải ngước lên hướng ánh nhìn về phía nồi súp chỗ chị Nhi đang đứng để thể hiện sự quan tâm nịnh khéo thì cuối cùng mình cũng thoát được, thoát rất tự nhiên bằng cách chậm rãi đi lên phòng lấy đồ sạch xuống phòng vệ sinh tầng hai tắm rửa nhưng thực chất là ngồi lì với những toan tính chẳng buồn ra nữa. Ngồi bệt hẳn xuống sàn gạch hoa để mặc cho dòng nước mát lạnh đang xả ra từ vòi sen thoải mái len lỏi, luồn lách vào khắp các ngỏ ngách trên cơ thể và cũng nhờ vậy mà không biết bao nhiêu thắc mắc, bao nhiêu trái ngang đều thay nhau tìm ra lời giải, thực tế thì còn lo lắng gì nữa khi ban nãy chị Nhi đã rất rõ ràng rằng chuyện bí mật này chị ấy hứa sẽ không nói với ai, đặc biệt là Dì Linh với điều kiện chỉ cần mình đừng ra khỏi nhà quá khuya cũng như đừng để chị phải nghi ngờ vào những hành động lén lén lút lút là được. Thở dài, nói vậy thôi chứ lo thì vẫn lo bởi tính khí phụ nữ mình là người hiểu rõ hơn ai hết, nói một đằng làm một nẻo, thậm chí đôi khi chưa nói đã làm vậy nên cứ phải dè chừng cẩn thận từng li từng tí mỗi khi chị Nhi qua chơi cho chắc.
Ngồi ngẫm nghĩ mông lung sâu xa về chuyện đời, chuyện người thêm lúc mình chống tay đứng dậy xả nước trong trạng thái nude David thì bất giác nghe thấy tiếng gọi í ới từ bên ngoài cửa.
-Ê…ê…ế ê ê…_Tiếng Dì Linh ngắt quãng rõ mồn một hòa cùng tiếng nước róc rách ngay bên tai.
-Dạ…_Mình vừa đưa tay tắt vòi nước vừa ậm ừ.
-Giận Linh hả…người ta nói có mấy câu thôi làm gì tự kỉ trong đó lâu dạ…_Dì Linh vừa nũng nịu vừa vỗ ầm ầm vào cửa.
-Dạ…không sao…_Mình thở dài thấp giọng vì cơ bản cũng có buồn chút đỉnh về chuyện bị Dì Linh quát ban nãy lúc vừa đi học về.
-Không hủm…không sao giọng buồn thiu dạ…tắm nhanh xuống ăn cơm nữa…sắp xong rồi đó…có người chờ kìa…_Dì Linh ỉ ôi nài nỉ.
-Ai…_Mình hỏi lại vì ban nãy ngoài chị Nhi ra thì dưới nhà đâu có ai nữa.
-Em của Nhi…_Dì Linh trả lời mà giọng lạc hẳn đi chắc có lẽ là vừa nói xong phát là đi về phòng luôn rồi.
Như lời Dì Linh nói “em của Nhi” ở đây thì chỉ có thể là hoặc Song Yến hoặc Song Oanh mà thôi, Song Oanh thì hẳn là vui rồi vì tính cách niềm nở hòa đồng mà đó là còn chưa kể đến sự việc lần đầu mình cùng Dì Linh sang chơi nhà Bác Gái mém chút nữa là nhỏ đã đổ mình luôn rồi, nhưng vì lí do khoảng thời gian đó tâm trí cứ mãi lưỡng lờ giữa việc nửa cần phải bắt đầu một mối quan hệ mới nửa lại chẳng muốn ôm thêm ưu tư muộn phiền vào lòng bởi dù sao mình cũng chỉ vừa mới chia xa với My cách đấy chưa lâu. Còn nếu là Song Yến thì không cần phải nhắc chắc các bạn cũng biết là khoảng thời gian vài tuần đổ lại đây mình né nó như né cọp, mà vì sao phải né thì chẳng buồn nói nữa nhưng nếu người đang ngồi đợi mình dưới nhà là nó thì lập tức lúc này lại có một vấn đề cấp bách nảy sinh bởi lẽ chưa đầy nửa tiếng trước đây chị Nhi đang từ mối lo lắng khôn lường đã chuyển hẳn lên thành mối hiểm họa cận kề ngay trước mắt, nếu bây giờ “quái kiệt” Song Yến xuất hiện và rồi giữa chúng mình xảy ra thêm bất kì chuyện gì nữa thì đây chắc chắn là ngày tàn của kiếp làm trai rồi. Ôm nỗi lo chất ngất ra khỏi phòng tắm, mình cứ thế đứng bần thần trước cửa đợi Dì Linh thay đồ để rồi sau đó cùng nhau xuống nhà một lúc. Lặng người sau từng bước chân của Dì Linh, mình láo liên hai con mắt chỉnh chu về mọi phía từ cửa chính, bàn ti vi, kệ nước, gầm cầu thang cho đến tận chỗ ghế sô-pha nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy bóng dáng một ai như được tả là đang đợi mình cả, thiết nghĩ chắc có lẽ là do một mình buồn quá nên nhỏ ta đã vào bếp ngồi với chị Nhi cũng nên. Và rồi y như dự đoán, khi mình bước phía sau cùng Dì Linh đủng đỉnh đi vào bếp thì lập tức trông thấy ngay một dáng người thon thả của đứa con gái chạc tuổi bẻ gãy sừng trâu đang ngồi quay lưng về phía ngoài. Chậm rãi bước lại gần sau khi đã bị Dì Linh bỏ mặc để đi đến bên sàn bếp phụ chị Nhi cắt thái vài thứ linh tinh, chắc không cần phải nói nhiều thì các bạn cũng đoán được việc đầu tiên mình cần làm khi tiến lại gần chỗ con bé ấy đang ngồi là gì đúng không, chính xác là phải cố gắng tập trung sự chú ý hết mức có thể vào ngực nhỏ ta thì mới xác định rõ được đây là cô chị hay cô em của cặp song sinh có cùng làn da cùng kiểu tóc kia. Chỉ một thoáng với những lững lờ mình cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt con bé ấy ngay bên cạnh bàn ăn để rồi sau đó thở dài với những bức bối, bởi thật khó cho mình khi hôm nay chẳng hiểu là vô tình hay cố ý mà hai lọn tóc đang bồng bềnh phía trước ngực của nhỏ con gái kia lại che đi hầu hết tất cả những gì mình cần phải thấy để làm cơ sở cho việc tỏ ra thân thiết hay là cần phải giữ khoảng cách đây nữa, ấy vậy nhưng cũng thật may mắn khi đầu óc của mình vẫn trống rỗng thì thình lình từ phía sau chị Nhi lúc đó đang đứng cạnh bồn rửa tay bất chợt lên tiếng.
-Em lấy dao gọt hoa quả cho Duy ăn với đi…đồ ăn chưa xong đâu…_Tiếng chị Nhi nhẹ nhàng cất lên.
-Dạ…em chưa đói đâu chị…_Mình ngoáy đầu cười với chị Nhi.
Vừa nhếch miệng xã giao xong quay lưng lại là mình lập tức thấy nhỏ con gái ngồi đối diện liền răm rắp vâng theo lời chị Nhi, nhỏ nhanh chóng đứng dậy chòm người với tay tới khay trái cây đang được đặt cạnh mình để kéo lại gần chỗ ngồi rồi cứ thế gọt gọt xắt xắt, đúng thật là hoàn cảnh của mình khi ấy cứ như “trời hạn hán thì gặp mưa rào” vậy vì chỉ cần với một khoảnh khắc khi ngực phải của nhỏ con gái kia được giải thoát khỏi tấm mái che là lớp tóc dày đen nhánh thì mình lập tức có thể đinh ninh như mẫm rằng đây là Oanh, Song Oanh chứ không phải Song Yến bởi ngày nào đi học mà mình chẳng trông thấy ngực của nhỏ Yến, chúng quá sức nổi tiếng trong giới con trai vì phẳng như tờ và chỉ nhọn một chút nơi đỉnh đầu do nếp gấp của áo lót mà thôi, trong khi “Oanh của mình” thì khác hẳn bởi lẽ tuy đã bị che đi ít nhiều bởi lớp áo ngoài khá dày kia nhưng nhìn chung bầu ngực của Oanh vẫn rất “bình nguyên” chứ chẳng cấu trúc theo “hệ thống địa hình núi trẻ” đỉnh nhọn như nhỏ chị LCD 32 inch với chế độ màu sắc tương phản bảo hành theo thời gian, ý là dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa thì ngực của bạn Song Yến vẫn phẳng lì không đổi.
-Em…mới qua hả…_Mình cười mỉm, đá lông nheo trêu ghẹo khi đã xác định rõ ràng rằng đây là cô em với tính tình cực đáng yêu.
Ngạc nhiên bởi điệu bộ hài hước của thằng nhóc tì trước mặt, ban đầu “Oanh của mình” chỉ kịp dừng dao thoáng vấn vươn đôi chút khó hiểu trong đôi mắt tròn lẳng trong veo nhưng về sau thì khuôn mặt khả ái ấy nhìn chung cũng dần có thiện cảm hơn.
-Mấy nay em khỏe không…dạo này gặp ở trường hoài mà không dám bắt chuyện…thấy toàn đi chung với hội bạn nhỉ…_Mình cười tình.
         -À ừm…_”Oanh của mình” ngại ngùng nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi rồi bất chợt cười mỉm.
         -Mà em để tóc này nhìn đẹp đó…à dạo này trắng ra nha…_Mình lại sấn sổ.
         -Sao nay Duy lại gọi là em…_”Oanh của mình” hơi cúi đầu tay vẫn thoăn thoắt gọt trái cây.
         -Hả…vậy Duy lại gọi tên như bình thường ha…thích chứ…_Mình lém lỉnh.
         -À ừm…thích thế hơn…_”Oanh của mình” cười mỉm chi trông yêu kinh người đi được, chẳng bù cho nhỏ Yến mỗi khi gặp mình là lại gầm gừ thấy gớm.
         Không cần thêm bất cứ từ ngữ thừa thải nào nữa cả hai lúc đó cứ thế mặc kệ cho cảm xúc đưa lơi, ngồi chống cằm mình hướng ánh mắt trơ trẻn lăm lăm nhìn khuôn mặt thơ ngây vẫn còn thoáng nhẹ mùi sữa của người con gái đang ngồi phía đối diện mãi không rời khiến cho “Oanh của mình” mỗi lần ngước mặt lên chưa đầy 2 giây là phải lập tức cúi gằm xuống trở lại vì ngượng ngùng, vì mắc cỡ trông rất đáng yêu. Và rồi trong một phút giây thơ thẩn không kìm được cảm xúc cũng chính là khi hai đôi mắt ngờ nghệch vô tình tìm thấy nhau, mình bất giác nhoài người với tay vuốt nhẹ một cái lên sóng mũi hình dọc dừa ngay phía trước mặt khiến “Oanh của mình” thình lình giật thót quẹt ngang lưỡi dao sang ngón trỏ, thoáng chốc một đường lằn nhỏ xuất hiện rồi bắt đầu rỉ máu.
         -Á chết…Duy không cố ý…có…có sao không…Duy…Duy xin lỗi…_Mình hết hồn vội đứng dậy nhích người tới cầm tay “Oanh của mình” đầy lo lắng.
         -Không…không sao…chỉ vào da tí thôi…không chảy máu đâu Duy…_”Oanh của mình” lắc đầu cười trừ hiền từ.
         -Hủm…gì…gì vậy Duy…đứt tay hả…_Dì Linh đang ngồi bệt dưới sàn nhà lột tỏi chỗ cạnh bồn rửa chén nghe thấy liền hét toáng lên.
         -Đứt tay hả…sao vậy trời…_Chị Nhi hốt hoảng.
         -Dạ…đứt tay…_Mình gật đầu cầm tay “Oanh của mình” không giấu được sự lo lắng.
         Nói vừa xong mình vội vã bước tới với tay lấy hộp thuốc sơ cứu nhỏ mọi khi vẫn thường hay đặt trên tủ lạnh phòng hờ những trường hợp như thế này trong khi cả chị Nhi và Dì Linh đã quanh quần bên “Oanh của mình” tự lúc nào. Nhanh chóng đi lại đưa hộp thuốc cho chị Nhi thì đến mãi một lúc sau cả ba người chúng mình mới an tâm hẳn khi miếng bông úp lên bề mặt vết cắt trên ngón tay “Oanh của mình” sau khi lấy ra chỉ hiện một đường lằn nhỏ, bởi lẽ lúc ấy vết thương nhìn vào tựa như một vết trầy thì đúng hơn.
         -Chưa vào sâu chị Linh ơi…thay cho trái cây thì con bé mới gọt da chấm muối xíu thôi…_Chị Nhi vừa nói vừa nhìn Dì Linh sau đó thì liền quay sang nựng yêu “Oanh của mình”.
         -Ồ may quá chưa chảy máu nhiều…cắt chưa sâu lắm…Duy…Duy xin lỗi nha…_Mình nhăn trán ríu rít.
         -Đâu sao đâu Duy…Yến xem kĩ trước rồi mà…không sao…nó có ra máu xíu nào đâu…Yến không sao…cám ơn Duy nha…_”Oanh của mình” cười khì tươi tỉnh.
         Thở phào thành tiếng vì thật may là vết cắt kia chẳng mang đến quá nhiều sự khó chịu đau đớn cho “Oanh của mình” chứ nếu không thì khỏi cần phải nói mình hối hận chết mất, nhưng rồi sự nhẹ nhỏm ấy không thể kéo dài lâu bởi lẻ chỉ một tích tắc sau thì sự bình yên trong tâm trí mình bắt đầu có chút gợn, gợn khi bất chợt cảm thấy có điều gì đó hơi lạ mà hình như là mình nghe nhầm thì phải chứ sao “Oanh của mình” lại tự xưng là Yến, phải là Oanh mới đúng chứ.
         -Ủa…Oanh chứ Yến gì…Oanh là Yến sao…_Mình gãi đầu cười xuề xòa.
         -Hủm…gì…_Dì Linh nghe thấy liền ngơ ngác quay sang nhìn mình.
         -…_Im lặng, “Oanh của mình” cũng ngờ nghệch không kém.
         Không ai bảo ai cùng lúc cả thảy 3 người phụ nữ 6 con mắt tròn xoe hướng về phía mình với vẻ mặt đờ đẫn cứ như thể mình vừa “thở” ra một câu ngu ngơ và trái khuấy lắm vậy. Bắt đầu cảm thấy có đôi chút gì đó bất an, mình lưỡng lự dè chừng hỏi lại lần nữa.
         -Đây…đây là Yến hả Dì Linh…_Vừa hỏi, mình vừa chau mài chờ đợi.
         -Ừm Yến…bé Oanh cùng mẹ Chị đi thăm bà con rồi…_Chị Nhi nhanh nhảu gật đầu giải thích.
         -Yến á…nãy Linh qua nhà gọi mà nhà trống không có mỗi một mình Yến thôi hà…_Dì Linh thêm phần quả quyết.
         Chưa thể tin nổi cái sự thật trớ trêu mà hai tai vừa nghe thấy mặc dù chúng đã được đính chính từ cả chị Nhi và Dì Linh nhưng phải nói luôn là thật khó để chấp nhận, thế quái nào mà người con gái nãy giờ mình ân cần hỏi han nói chuyện, ân cần thả dê đá lông nheo bặc bặc, ân cần dùng con mắt ba lăm nhìn sâu xoáy rộng vào trọn vẹn bầu ngực kia lại chính là Yến, nhỏ con gái vừa lép vừa xẹp lại còn hơi xấu tính đã từng mặc sức dùng thủ đoạn để uy hiếp tinh thần khiến mình phải răm rắp nghe lời.
         -Nhưng…sao lại…_Mình vừa chau mài vừa hướng cái nhìn bâng khuâng về phía ngực “Oanh của mình”.
         -Ra là nãy giờ…nghĩ tui là Oanh đúng không…_”Oanh của mình” gật gù hiểu ra mọi chuyện.
         Câu nói ấy kết thúc thì thái độ “Oanh của mình” cũng dần biến đổi, từ vẻ mặt chan hòa với đôi mắt tròn xoe chất ngất yêu thương mặc dù đau đớn nhưng vẫn cố gắng vui cười vì sợ rằng sẽ làm những người quan tâm mình lo lắng thì giờ đây tất cả mọi cử chỉ và nét ngài đã dần chuyển sang những chiều hướng tiêu cực hơn. Vẻ mặt đanh lại tối sầm thiếu nắng, đôi mắt sắc lẹm lạnh lùng không cảm xúc là những biểu hiện trong thoáng chốc lộ ra rõ nhất mà chỉ cần vừa nhìn vào là có thể thấy ngay, tất nhiên tất cả chúng đều chỉ nhằm vào mình. Đúng rồi chính xác là kiểu nhìn này đấy, kiểu lườm nguýt như muốn ăn tươi nuốt sống của nhỏ Yến mỗi khi trông thấy vẻ mặt lù đù, tội nghiệp của mình đây mà.
         -Duy xin lỗi…không phải…ý là…Duy tưởng…_Mình lắp bắp rụt rè đứng thẳng dậy.
         -Duy…ông im được rồi đấy…_Mắt nhỏ Yến bây giờ chỉ toàn tròng trắng, nhìn vào trông rất sợ.
         Nghe nhỏ Yến dọa xong không nghĩ ngợi gì nhiều mình lập tức giả vờ đảo đôi mắt rộng khắp một vòng quanh bếp như thể chốn này nay sao xa lạ quá, rồi sau đó cứ thế lửng thửng lảng ra ngoài phòng khách bật ti vi lên xem kiểu vừa lờn vờn tránh được hiểm nguy lại còn nâng cao tự trọng của bản thân bởi lẽ có câu “tránh voi chẳng xấu mặt nào” huống hồ đây lại là một con voi đang cáu. Nói vậy nhưng vẫn còn nhiều lo âu thấp thỏm lắm nên mặc dù phải ngồi ngoài phòng khách vờ thư thả, mình vẫn cố vặn nhỏ tiếng lại để có thể nghe rõ được cuộc trò chuyện của ba người phụ nữ trong bếp xem chừng có nguy cơ bất trắc nào xảy ra hay không.
         -Ăn nói vậy đó hả…nhà Duy á…nhóc đuổi em về bây giờ…_Tiếng chị Nhi nguýt dài rõ mồn một.
         -…_Thực sự không nghe rõ nhỏ Yến trả lời gì, nhưng mình có thể loáng thoáng để ý thấy sau câu nói của chị Nhi thì nhỏ lập tức quay ra liếc mình một cái sắc lẹm.
         -Nhi biết sao cu Duy nhầm hông…chắc nay Yến tập tành mặc áo ngực nà…thấy bự tưởng Oanh nà…_Dì Linh vừa nói vừa thoáng chốc đưa tay chọt vào giữa một bên ngực Yến.
         -Á chị Linh này nhỏ tiếng thôi…nó nghe được giờ…có con trai mà Linh cứ ghẹo em…ngực em bình thường cũng vậy mà…đừng…_Nhỏ Yến cười nắc nẻ rít lên khi bên ngực bị Dì Linh dùng tay tác động quả nhiên hõm vào sâu rõ rệt.
         -Chị Linh nói đúng còn gì…nay mang áo ngực của bé Oanh đúng không…_Chị Nhi vừa nói vừa nhìn vào ngực Yến với ánh mắt nghi ngờ.
         -…_Nhỏ Yến im lặng giả vờ không nghe thấy.
         -Chứ gì nữa…bình thường phẳng lì mà…nay to quá cỡ…đừng quên còn hình trong điện thoại tui nha…phẳng như con trai luôn nha…_Dì Linh cười vang nhà bếp.
         Nghe đến đó mình chỉ thấy buồn cười, không chỉ có những thằng con trai trong lớp hay trong trường là thường bàn tán chuyện nhỏ Yến ngực lép mà ngay cả đến giới chức phụ nữ hai nhà cũng đều cùng xét đoán xôn xao như thế, nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ ai biểu nó hay ăn hiếp mình hoài chi.
         -Ứm…em về đây…có nó ngoài kia mà hai chị cứ nói tào lao…_Nhỏ Yến ra vẻ giận dỗi ngồi úp mặt xuống bàn ăn.
         -Ai biểu em mặc áo ngực của con Oanh…_Chị Nhi vẫn cứ tiếp tục trêu đùa.
         -Của em chưa khô mà…chứ có đồ rồi thì mặc của con Oanh chi…_Nhỏ Yến tức tối lớn tiếng.
         Biết ý nhỏ Yến bắt đầu có dấu hiệu không vui nên đồng loạt cả chị Nhi và Dì Linh đều xuề xòa cười đùa với nó, thọt lét vỗ lưng các thứ xem như là để xin lỗi cho màn trêu ghẹo quá lố nên chỉ lát sau là Yến lại cười khì ngay nhưng tất nhiên thỉnh thoảng nhỏ vẫn quay ra liếc mình chẳng hiểu lí do. Mặc kệ, mình cứ ngồi lẳng lặng xem ti vi thoáng lại ngó ra sân cho đến khi đồ ăn thức uống đã xong xuôi hết cả mới chợt nghe tiếng nói từ bên trong vọng ra.
         -Yến…ra gọi Duy vào ăn cơm đi…_Chị Nhi đứng ngay sàn bếp ngoáy đầu lại nhắc.
         -Vào ăn cơm nè…_Nhỏ Yến nghe vậy vẫn không buồn ra mà cứ thế ngồi bệt dưới sàn hét gọi mình nghe sao chua chát.
         -Không ra nói đàng hoàng được à…cái con bé này…_Chị Nhi gắt nó.
         Mình nghe thấy thế liền nhanh chóng đứng dậy đi vào bếp phụ Dì Linh sắp xếp chén bát sạch ra bàn, chọn muỗng đũa nỉa các thứ thật kĩ càng sau đó thì ngồi xuống bàn ăn với vẻ mặt chờ đợi vì thường thì mình không được phụ bưng hay múc đồ ăn bởi lẽ Dì Linh rất ghét việc thức ăn thừa bị vứt đi trong khi mình thì chẳng có khả năng đong lường đo đếm bao nhiêu là đủ cho từng miệng ăn.
         -Con trai gì đâu mà không biết phụ giúp múc đồ ăn ra tô phụ người lớn…_Nhỏ Yến vừa bưng tô canh ra đặt trên bàn vừa lầm bầm.
         -Em im không được à Yến nhỉ…_Chị Nhi nghe thấy lại liền rầy nó.
         Vụ việc nhầm lẫn ban nãy ắt hẳn đã để lại trong Yến một nỗi thù hằn sâu sắc chứ cứ như bình thường thì đâu mấy khi mà nước sông phạm tới nước giếng, thường ngày gặp trên lớp chẳng buồn chào nhau lấy một câu trong khi mặt đối mặt ở nhà cũng lảng đi không thèm nhìn nhau lấy một lần vậy mà bây giờ Yến lại cứ chú tâm quan sát mọi hành động, cử chỉ của mình để bắt lỗi thì hẳn nhiên là từ sự vụ ấy rồi. Thôi thì kệ dù sao nhỏ cũng đang là người nắm đằng chui cộng thêm sai lầm khi nãy cũng xuất phát từ mình mà ra nên nhượng bộ tí cũng là chẳng làm sao, đứng dậy mình đi đến chỗ Dì Linh để coi sóc rồi phụ dọn dẹp bưng bê các thứ cho đến khi cả 3 người phụ nữ đều đã có mặt nơi bàn ăn thì mình mới lẳng lặng ngồi xuống.
         
          
         
         Trong suốt bữa ăn mình chẳng nói thêm câu nào để mặc cho ba người phụ nữ thoải mái chuyện trò từ quần áo chăn ga gối nệm cho đến việc kinh doanh buôn bán rồi thì hàng xóm chửi bới nhau linh tinh các thứ, đến khi và xong nhanh miếng cơm vào miệng mình lập tức đứng dậy chào cả thảy mọi người để lên phòng trước cái nhìn vẫn chỉ nửa con mắt từ nhỏ Yến. Ngồi vào bàn học soạn sách vở ra, mình nhanh chóng nuốt gọn đống bài tập cần làm của ngày mai phòng hờ việc bị gọi lên bảng vì tính theo danh sách từ dưới lên thì ngấp nghé môn này cũng gần đến tên mình rồi. Xong xuôi đâu đó định bụng ngả người thư giản tí để còn tiếp tục với một Sử một Sinh thì đột nhiên mình nghe thấy tiếng bước chân ai đó đang dò dẫm trên từng nấc thang từ bên ngoài phòng rồi tiếp ngay sau là hình ảnh của một bóng đen lao vun vút từ cửa vào thẳng trong nệm.
      -Linh hả…làm gì kinh vậy…_Mình giựt mình quay lưng hét vội.
      -Sao…sao không bật điện hành làng vậy hả…làm tối thui có thấy đường đâu…sợ thấy ghê luôn nè…_Dì Linh sụt sùi với gương mặt hớt hải.
      -Sợ gì…sợ ma à…_Mình thở dài.
      -Sợ bóng tối…_Dì Linh trề môi vẻ đáng thương.
      -Thì bóng tối là sợ ma chứ gì nữa…_Mình khịt mũi tập trung vào cuốn vở đang để sẵn trên bàn.
      -Không có…người ta sợ bóng tối thôi hà…thiệt mờ…_Dì Linh vẫn chày cối.
      Thôi kệ không thèm cãi với Dì Linh nữa vì có bao giờ thắng được đâu, mình chú tâm vào bài vở chừng hơn một tiếng rưỡi sau khi đồng hồ điểm đúng 11 giờ thì mới xong hết cả thảy hai môn học thuộc lòng đó. Ngã người ra ghế, mình ngáp dài lật sách đọc bài mới thì lùng bùng nghe tiếng nói từ góc nệm.
      -Học xong chưa…_Dì Linh chớp mắt.
      -Chưa xong…Linh có chuyện gì à…_Mình hích mặt quan tâm.
      -Hủm…không…lát đi ngủ hẳn nói…_Dì Linh nghe vậy liền nằm xuống lại quay mặt về phía góc tường bên trong.
      -Ai cho ngủ chung mà đi ngủ mới nói…_Mình thản nhiên.
      -Hông biết…tui nằm đây rồi sao…kéo ra hả…đụng người tui là tui la làng cưỡng hiếp cho hàng xóm bu lại coi ha…giỏi kéo đi…_Dì Linh nằm im cất lời ranh mãnh.
      -…_Mình trừng mắt chau mài chứ chẳng dám nói gì hay làm gì người con gái ương bướng đó cả.
      Hiểu sơ qua nội dung bài học ngày mai, mình soạn sách vở vào cặp sau đó lửng thửng bước xuống tầng hai đánh răng rửa mặt rồi lên phòng thay cái áo sẵn tay định bật máy tính lên mạng online nói chuyện với mấy đứa cú đêm trong lớp thì ngay lập tức bị bắt bẻ.
      -Giờ này hông ngủ…bật chi nữa…_Dì Linh ngồi dậy ngáp ngắn ngáp dài.
      -Linh chưa xuống phòng sao con ngủ được…bật máy tính giải trí…_Mình vẫn không rời mắt khỏi màn hình window.
      -Thì vào đây ngủ chung…làm như mới lần đầu vậy á…gớm…trai tân ha…_Dì Linh cười khía đầy ngụ ý.
      -Thôi…Linh nói chuyện nghe gớm…_Mình lắc đầu nguầy nguậy.
      -Ngủ chung đi…_Dì Linh nhõng nhẽo.
      -…_Mình vẫn giữ im lặng đôi môi lẫn đôi mắt.
      -Cho rờ dú nè…_Dì Linh hét lớn sau đó nằm sấp xuống quay mặt vào tường bên kia ra vẻ ngại ngùng lắm.
      -Nghĩ con còn con nít à…_Mình vẫn cứ lầm lì phản kháng.
      -Trời vậy còn chê nữa…chứ sao hông cho ngủ chung…_Dì Linh thình lình bật dậy.
      -Kì lắm…à mà nãy nói có chuyện gì muốn thổ lộ ha…sắp đi ngủ rồi nói luôn đi…_Mình quay sang lờ đờ mắt.
      Nghe mình nhắc dường như thình lình nhớ lại một niềm đau sâu lắng nào đó đang ẩn náu bên trong tìm thức, liền ngay và lập tức Dì Linh sụt sùi kéo theo không khí cuộc đối thoại đang vui bỗng nhiên trầm xuống để rồi sau đó chậm rãi khum người ôm gối, Dì Linh từ từ cúi đầu buồn bã thốt ra từng lời từ tận sâu đáy lòng.
      -Là tui…tui nghĩ…tui nghĩ tui có thai rồi…_Dì Linh thì thầm giọng nho nhỏ.
      
      
       
      
     Thế mới hiểu sét đánh ngang tai là như thế nào, vừa nghe thấy Dì Linh lẩm bẩm nói có “thai” cái là tim mình bỗng nhiên ngừng đập luôn, mọi sự chú ý trong phút chốc đều nhanh chóng rời xa cái màn hình máy tính mà đổ dồn toàn cục về phía Dì Linh, mặc dù gương mặt khi ấy vẫn chưa mang nhiều sắc thái biểu cảm cũng chỉ bởi việc tiếp nhận thông tin diễn ra quá đột ngột nhưng thực sự lòng mình rất lo lắng.
   -Linh…Linh chưa có bồ…đâu mấy khi ra ngoài…sao…sao có thai được…hay là…là đang quen ai mà con không biết…_Mắt chữ Ô mồm chữ A mình cáu gắt rồi bỗng dưng la làng.
   -Linh không có quen ai hết á…_Dì Linh lúi cúi lắc đầu trong rất thương.
   -Vậy sao nói có thai…_Mình nhăn trán hỏi kĩ.
   -Bị chậm…_Dì Linh nắm chặt phần rìa cái chăn mà cấu mà bức.
   -Chậm gì…_Mình thực sự tập trung hết mức vào từng biểu hiện của người phụ nữ đang co ro ngay giữa nệm.
   -Chậm kinh chứ gì…hức…hức…_Dì Linh vừa nói vừa ngước lên nhìn mình mà đôi mắt cứ chực chờ rưng rưng.
   -Chậm thì chậm chứ…nhiều lí do khiến bị chậm mà…không quen ai sao có thai trời…giỡn hoài…_Mình thở dài hiểu ra mọi chuyện.
   -Bữa bị mấy người rờ đít…rờ chim á…nay bị chậm…tính sao giờ…_Dì Linh vừa nói vừa giả vờ đưa tay lên lau những giọt nước mắt vô hình.
   Nghiến răng, mình tức tối ra mặt bởi lẽ không ngờ rằng cái chuyện to đùng như thế mà Dì Linh cũng đem ra trêu đùa cho được.
   -Nữa…sao mệt Linh ghê…giỡn hoài nha…lớn rồi mà cứ vậy hoài là sao…_Mình vò đầu bức tóc trước cái hoàn cảnh trớ trêu của dân tình thế thái.
   -Moa ha ha ha…nói chứ tui đang bị chậm thiệt mà…đau bụng lắm…nửa đêm sợ có chuyện gì xảy ra kêu réo không ai biết chết cũng không ai hay…nên mới lên đây ngủ…sợ bị…còn có người…_Dì Linh cười lớn nhưng sau đó thì bắt đầu kể lể.
   -Rồi…hiểu rồi…nằm trong đi…_Mình lia chuột tắt máy tính ngán ngẩm.
   -Cám ơn nha…số tui khổ quá…kiếp sống mang nhiều lỡ làng…_Dì Linh gật gù nhanh chóng dịch người vào bên trong mà cái miệng thì vẫn vô cùng trời ơi đất hỡi.
   -…_Mình lờ đờ khó chịu, đã đau mà còn giỡn hoài được đúng sợ luôn.
   -Nhìn gì…tui nói thiệt…chậm thiệt…nay còn chưa có nữa trong khi bụng thì đau muốn xỉu…_Dì Linh thoáng thấy mình nhìn khảy nên liền cãi cố.
   Vừa nói và cũng vừa để minh chứng cho câu nói của mình, Dì Linh lập tức nhích người sang bên rồi chậm rãi kéo tấm chăn dày cộm lên cao sau đó hướng ánh mắt nhìn vào bên trong đúng ngay khoảng giữa mà bàn tọa vừa an vị, như thể đang cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó “quen thuộc” trên nền nệm.
   click

   -Gì vậy Linh…_Mình nghiêng đầu khó hiểu.
   -Hủm…có gì đâu…_Dì Linh lắc nhẹ đầu nhưng vẫn vô tư đảo mắt tìm tìm kiếm kiếm.
   -Gì á…_Mình tiếp tục tò mò.
   -Coi thử có chưa…máu ấy á…mà chưa có…_Dì Linh nói xong thản nhiên nhẹ nhàng nằm xuống đắp chăn lại như cũ.
   -Gì chứ…Linh không mặc…không mang…Linh muốn đầy ra nệm con hả…thôi không được đâu nha…_Mình lắc đầu nguầy nguậy khi hiểu ra mọi chuyện.
   -Chứ mấy nay không có mà phải mang hoài bí quá à…kệ để tui giặt cho…thương Linh đi…_Dì Linh thì thầm nói giọng nhỏ xíu nghe rất đáng yêu.
   -Ban ngày nó không có hay sao…hay chỉ ban đêm…_Mình đành ậm ừ mủi lòng.
   -Cũng thỉnh thoảng ban ngày…nhưng đợt bắt đầu của tui toàn ban đêm…_Dì Linh đắp chăn kín cổ dùng ánh mắt long lanh nhìn lên trần nhà.
   -Con thương Linh mới để Linh nằm đó…biết chưa…_Mình vừa nói vừa đi lại tắt điện.
   -Biết mà…Duy thương Linh mà ha…Linh cũng thương Duy nữa…tối mà lăn qua chỗ Linh nằm thấy ướt ướt thì đừng thắc mắc nha…cũng đừng kiểm tra…số phận mỗi người sinh ra nó thế rồi…_Dì Linh gật đầu cười khì sau đó thì bắt đầu lẩm bẩm khịa đểu mình.
   Không buồn trả lời mà chỉ vội ngáp dài một hơi, tắt điện mình đóng cửa bật điều hòa xong là liền bước tới nằm gọn ra phía bên ngoài thơ thẩn nhiều nghĩ suy mà chủ yếu là về Dì Linh là chính.
   -Còn thuốc không…_Mình nhìn lên trần nhà hỏi phong long.
   -Thuốc gì…_Dì Linh thì thầm hỏi lại.
   -Thuốc đau bụng…kiểu như Linh á…_Mình quay sang.
   -À còn…dưới phòng…_Dì Linh vừa nói vừa cười mỉm nhìn mình.
   -Vậy nửa đêm đau quá thì kêu con dậy nha…lỡ có chuyện gì nữa…một mình không làm được gì đâu đó…_Mình nói và cố gắng né ánh mắt của Dì Linh.
   -Thương tui vậy luôn á hả…ừm biết rồi…Duy đù đù của Linh ngoan nhất luôn…_Dì Linh vừa nói vừa nhoài người với tay tới bệu má mình.
   -Trời…cái tay…nãy giờ…nãy giờ có đụng…_Mình hoảng hồn vội tránh ngay.
   -Làm gì ghê quá dạ…mới khen xong…làm như tui ở dơ lắm dạ…hứ…trước còn ăn xoài chấm “ấy của tui” mà giờ bày đặt sang chảnh…_Dì Linh cáu gắt nói xong liền xoay quắc người quay mặt vào phía trong.
   -…_Mình im lặng ứa nước mắt khi nghe Dì Linh nhắc lại cái kỉ niệm thương tâm ấy.
   Nằm đó nhắm mắt mình cố gắng ngủ vội bởi dù sao trời giờ cũng khuya rồi sáng mai còn phải dậy sớm đi học chứ nếu được ở nhà thì mình thức cả đêm để chăm Dì Linh cũng chẳng nề hà gì, mặc dù vậy nhưng đến mãi một lúc sau mình vẫn không sao sâu giấc được vì tâm trí cứ mãi suy nghĩ đến cái hình ảnh Dì Linh đang quặng mình với những cơn đau âm ỉ mà mình thì chỉ biết nằm im không giúp được gì, nhất là từ canh 1 giờ khuya trở đi khi thoáng để ý thấy Dì Linh cứ trăn qua trở lại rồi thì thút thít thở lấy hơi ra xem chừng cơn đau đang bùng phát dữ dội lắm. Buồn bã và bức rức khi chợt nghĩ vậy ra là bấy lâu nay cứ mỗi lần đến cử tháng là Dì Linh lại phải ôm bụng cắn răng với những hành hạ tựa như thế này một mình ngay dưới tầng hai mà mình thì thản nhiên ngủ khì không hay biết gì. Mọi thứ chưa dừng lại ở đó sự hồi hộp trong mình còn ngày một tăng cao hơn khi đến khoảng canh 2 giờ đêm, từ trong góc nệm Dì Linh sau một hồi vật vã chịu đựng mới chậm rãi chống tay đứng dậy lẳng lặng đi vào nhà vệ sinh nhỏ phòng mình mà khả năng cao là để xem xét tình hình phần dưới bụng đến cỡ chừng 15 phút sau mới lò dò bước ra.
   -Có chưa…_Mình bật dậy hướng ánh mắt về phía Dì Linh.
   -Chưa ngủ hủm…cũng chưa nữa…_Dì Linh lí nhí.
   Tắt ánh đèn vàng cạnh bồn rửa mặt, Dì Linh dò dẫm từng bước chậm rãi vào khoảng nệm bên trong sau đó nhẹ nhàng nằm xuống kéo chăn lên quá ngực rồi nhắm mắt thở đứt quãng trông rất thương.
   -Linh đau bụng lắm không…uống thuốc nha…chứ đau quá dễ nguy hiểm đó…_Mình quay sang.
   -Ừm…lấy thuốc cho Linh đi…_Dì Linh mở mắt ra nhìn mình khẽ gật nhẹ đầu.
   Nhanh chóng đứng dậy, mình bước xuống nhà cầm nguyên ca nước lớn sau đó vội vã đi lên ghé phòng tầng hai bê y sì hộp thuốc cạnh bàn ti vi rồi cứ thế tay xách nách mang lật đật chạy lên phòng ngồi lọ mọ từng thứ thuốc với đầy đủ chủng loại màu sắc khác nhau ra trên nền nệm. Nhanh trí cầm cây đèn đang được đặt trên bàn học đến để đỡ chói mắt Linh, mình ngồi loay hoay soi rọi từng chút một rồi quay sang hỏi đi hỏi lại một cách thật kĩ càng.
   -Linh loại nào đây…màu gì…à tên gì…màu đỏ hả…_Mình hớt hải.
   -Hông…hông phải…mà nãy trước khi lên đây Linh uống thuốc rồi…giờ uống nữa cũng vậy mà lại toàn là thuốc giảm đau không…lấy miếng dán nhiệt cho Linh được rồi…_Dì Linh chống tay ngồi dậy dựa lưng vào tường với điệu bộ mệt mỏi trông thấy.
   Nghe đến đó mình không nói không rằng nhanh chóng xé bịch cao dán màu vàng có hình chùm ớt đỏ trên bao bì được đặt trong gáy hộp thuốc nhựa màu xanh rồi sau đó vội vàng nhích lại gần kéo áo Dì Linh lên cao bắt đầu rà tay lên xuống các kiểu.
   -Dán đây nha…_Mình ngước mắt lên hỏi khi thấy Dì Linh có lẽ vì quá mệt nên đã nghiêng hẳn đầu sang bên.
   -Hủm…hông phải chỗ đó đâu…để Linh tự dán…_Dì Linh yếu ớt cầm một góc của miếng cao dán đang trong tay mình.
   -Linh mệt lắm rồi dán không được đâu…để con dán cho…chỉ chỗ đi…_Mình giằng lại cười sởi lởi.
   Nhắm mắt thở hơi ra, Dì Linh chậm rãi đưa tay lên nắm hờ lưng quần rồi sau đó nhẹ nhàng kéo tuột xuống độ chừng hơn nửa gang tay với chủ đích để lộ ra phần bụng dưới rốn bởi đây là vị trí đang cần được áp miếng dán nhiệt, tuy nhiên vì độ trễ dãn của thiết kế cộng thêm phần lưng quần phản chủ mà khả năng cao là do mặc đồ không đúng size vô tình khiến cho một phần lông thanh mảnh bên trên “nơi nhạy cảm” của Dì Linh cũng vì thế mà phơi bày ra trước mắt mình. Không cần nhiều đâu bởi chỉ với một tí chút nhiêu đó thôi hòa cùng với thứ ánh sáng mờ đục đầy huyền ảo đang le lói từ cây đèn bàn học và lẫn trong không gian lúc ấy là tiếng thở nhè nhẹ đứt quãng đang thoi thóp phát ra từ miệng Dì Linh, chưa kể đến cả cái khung hình nửa muốn dâng hiến nửa muốn kín đáo che đậy của người con gái với tình trạng sức khỏe yếu ớt, đôi mắt nhắm nghiền đang cố gắng bấu cả hai tay vào nệm để lấy thế dựa lưng vào tường cũng là quá đủ, quá hoàn hảo để khiến cho tâm trí mình bay bổng với những dòng suy nghĩ ngu muội, khả ố đến mức ngây người thơ thẩn hồi lâu.
   -Ứm…ứm…làm gì á…nhanh đi…nhanh dùm Linh đi…_Dì Linh bất giác rên rỉ vì khó chịu.
   Giật nảy người, mình cố gắng lấy lại bình tĩnh nên chẳng mấy chốc mối quan tâm hiện hữu lại xoay vần về những cơn đau âm ỉ đang nhẫn tâm dày vò lên cơ thể tinh khôi của người con gái có gương mặt xanh xao kia. Canh vị trí kĩ càng mình bặm môi lẹ làng ịn nguyên miếng cao to bành vào phần bụng dưới của Dì Linh, cố gắng đè hẳn một phần ba miếng dán lên trên cả đám lông tơ đen mảnh lộ ra ở mép quần rồi cứ thế vội vàng ấn ngón tay đều khắp các rìa ngoài để chúng có điều kiện dính thật chặt vào da.
   -Xong rồi…Linh nằm xuống đi…_Mình lay nhẹ khi mọi thứ đã xong xuôi.
   Một tay nâng đầu một tay vịn hờ ở eo, mình cẩn thận đỡ Dì Linh nằm xuống rồi chậm rãi kéo chăn lên đắp ngang ngực giữ ấm sau đó mới thừ người dọn dẹp các thứ thuốc men linh tinh đang bày la liệt trên nền nệm bên ngoài ngay đoạn nằm ban nãy của mình. Thở phào vì cứ nghĩ như vậy là yên tâm rồi dè đâu khi chỉ vừa mới nằm xuống độ chừng 3, 4 phút sau thì Dì Linh lại thình lình chống tay ngồi dậy với gương mặt vừa lờ đờ ngái ngủ lại vừa nhăn nhó bởi đau tức bụng hay vì một nguyên do nào đó mà thoạt đầu rất khó nhận ra.
   -Sao vậy Linh…_Mình nhích người tới gần đặt tay lên vai khi bỗng nhiên Dì Linh đang yên giấc lại ngồi bật dậy.
   -Khó chịu…thấy khó chịu…_Dì Linh trề môi nhõng nhẽo với mình trong khi mắt thì vẫn đang hãy còn nhắm.
   -Sao dạ…_Mình đưa tay lên sờ trán Dì Linh.
   -…_Lần này Dì Linh không trả lời nữa mà thay vào đó là hành động thản nhiên kéo phần lưng quần ra rồi cứ thế cúi đầu xuống nhìn vào bên trong như chốn không người.
   -Có hả…có rồi hả…_Mắt mình sáng rực, hồ hởi dõi theo từng biểu hiện trên khuôn mặt thanh tú của người con gái ấy.
   -Hông phải…mà sao Duy dán gì sâu dạ…rồi sao gỡ…_Dì Linh vừa nói vừa đảo mắt lên xuống liên tục giữa mặt mình và khung cảnh ai oán đang diễn ra bên trong quần, bất giác lượm giọng.
   -Linh chỉ dán chỗ đó mà…_Mình tròn mắt.
   -Thì dán…nhưng dán phải né lông người ta ra chứ…dán đè lên vậy bây giờ nó vừa dính dính…mà sáng gỡ nó ra cũng đau lắm nữa…làm gì hông biết…nhờ có xíu mà cũng cố gắng phá người ta cho được…_Dì Linh chợt rưng rưng.
   -Vậy để con gỡ ra cho…tại không biết…_Mình gãi đầu cười mỉm đưa tay hạ nhẹ phần lưng quần Dì Linh xuống một chút rồi đoạn gỡ các phần mép của miếng dán ra.
   -Ủa mùi…mùi gì đây…hông phải…miếng dán nhiệt đâu có cái mùi này ta…là túi màu trắng…mùi bạc hà còn đây là cao dán nóng mà…cái này đau đầu nhức mỏi thì một lần dán miếng nhỏ cỡ đầu ngón tay thôi chứ đâu ai dám dán kiểu này…nóng lắm…hức…dán kiểu này là lột da luôn á…hức…ông muốn giết tui đúnghông…hức hức…_Dì Linh tức khí vừa hét lớn vừa đưa hai cánh tay yếu ớt đẩy ngực mình, khi trên mi mắt lúc nãy đã ngắn dài hai dòng lệ tự lúc nào.
   Đẩy mình dịch ra xa xong Dì Linh cứ thế chưa chịu nằm xuống mà vẫn ngồi thừ chống tay vừa nhìn mình đăm đăm lại vừa thút thít khóc nức nở trông rất tội, hai mi mắt của “thị” cũng dần dà nặng trĩu bởi những giọt lệ chứa chan liên tục rả rích xuống đôi gò má ửng hồng tấy đỏ càng khiến khung cảnh thêm phần thê lương.
   click

   Ngồi cạnh hộp thuốc lúc đó mình chỉ biết cười trừ gượng gạo rồi thì cố gắng né tránh đôi mắt đang đũng nước của Dì Linh mà thôi vì chẳng biết nên mở miệng an ủi thế nào cho phải nữa, bởi mình đâu có ngờ được chuyện phòng the cử tháng của giới chức chị em phụ nữ lại phiền phức đến thế. Mấy cái tế nhị thì mình không dám đả động mà chỉ nói về vấn đề cao dán không thôi, ai đời đã dán giảm đau mà còn phân ra mùi này với chả mùi kia làm gì trong khi mũi mình cảm thấy cái nào cũng nồng như nhau, cũng khó ngửi như nhau chưa kể công dụng mùi vị đó có phải là để phục vụ cho việc làm đẹp hay khử diệt vi khuẩn gì đâu cơ chứ, đã vậy lại còn phân biệt “nhiệt” với “nóng” một cách quá sức vô lí, “nhiệt” chẳng phải là từ ngữ để chỉ sự “nóng” hay sao mà các cô các chị còn bày vẽ hoa lá cành.
Nhưng thôi kệ dù sao Dì Linh cũng đang đau ốm lại còn khóc lóc thảm thiết thế kia đôi co làm gì lại như những lần trước tự chuốc đắng cay vào thân, nghĩ vậy mình lại lầm lũi mở hộp thuốc ra chú tâm tìm túi đựng màu trắng thì lúc ấy đúng thật là trong phần gáy hộp khoảng giữa những bao bì thuốc men quả nhiên có một túi nhựa trong suốt bề ngoài được trang trí cứ y như quả dâu, mà khi mở ra bên trong mới thấy còn khá nhiều miếng dán màu trắng sực nức mùi thơm.
   -Cái này đúng hông…_Mình mừng rỡ giơ “quả dâu” lên cao hướng mắt về phía Dì Linh.
   -Hức…hức…_Dì Linh vẫn nức nở chưa buồn trả lời mình.
   -Linh…cái này đúng chưa…_Mình cười khì hỏi lại kiểu nài nỉ.
   -Hức…mùi bạc hà…hức…_Dì Linh dụi nhanh hàng lệ chậm rãi thút thít.
   -Ừm đúng rồi á…mùi bạc hà…_Mình gật đầu lia lịa.
   Thế là lại một lần nữa mình chậm rãi dè chừng nhích người tiến lại chỗ Dì Linh đang ngồi giận dỗi để rồi cẩn thận đỡ “thị” nằm xuống trong tiếng nấc dài sau đó mới lẳng lặng vén áo, vạch quần y hệt như ban nãy nhằm canh vị trí thật chuẩn xác để áp miếng dán nhiệt vào đúng phần bụng dưới rốn né tránh những sợi lông tơ đen nhánh.
   -Được rồi đó…Linh ngủ đi…_Mình gật gù nhìn vào tác phẩm vừa hoàn thiện lần cuối trước khi kéo chiếc áo hai dây xuống thật chỉnh tề.
   -Để hộp thuốc đó sáng mai tui dọn cho…mấy người đi ngủ đi…_Dì Linh lườm mắt quay mặt về hướng bức tường phía trong ra vẻ vẫn còn ghét guổng lắm.
   Lắc đầu rồi bất chợt cười mỉm vì điệu bộ trẻ con đó của Dì Linh, mình duỗi thẳng lưng chống tay đứng dậy đi lại dọn dẹp các bịch thuốc men vào trong hộp đựng một lần nữa cho thật chỉnh chu để rồi sau đó đặt nó lên trên bàn học nhân tiện với tay tắt luôn bóng đèn nhỏ ngay cạnh, xong đoạn mới lửng thửng bước lại nệm nằm xuống. Nói chung thì chắc là miếng dán nhiệt này cũng có tác dụng ít nhiều thêm phần vì mệt mỏi do phải trải qua những cơn đau âm ỉ suốt từ chập tối nên độ chừng chỉ 5-10 phút sau khi quay mặt về hướng tường là Dì Linh đã ngủ say quắc cần câu mà thậm chí thỉnh thoảng mình còn nghe thấy vài tiếng ngáy văng vẳng phát ra từ tấm thân trắng ngần ấy. Còn về phía mình thì sau một hồi nằm gác tay lên trán suy nghĩ vẩn vơ đủ thứ về chuyện đời và chuyện người không biết đâu là bến bờ thì độ chừng nửa tiếng sau mình cũng bắt đầu chìm vào một cơn mơ sâu cho đến mãi tận 4 rưỡi sáng, khi buộc phải mở mắt vì tiếng “ưng…ưng…” của chiếc điện thoại để dưới gối.
   Vơ vội lấy mình nhanh tay tắt nguồn khi thấy tin nhắn từ 191 để rồi gần như ngay lập tức quay sang nhìn về hướng người con gái đang thổn thức cạnh bờ tường, thật may là Dì Linh vẫn ngáy đều đặn như canh khuya ban nãy. Quặn người co duỗi cả tay lẫn chân mình gần như muốn rã rời toàn thân mà tất cả cũng chỉ vì hệ lụy của thiếu giấc, cố gắng lếch lại nằm cạnh ả con gái bên trong phút chốc tới nơi mình lập tức đưa tay sang ôm ngang eo rồi cứ thế nhoài người chu mỏ nhẹ nhàng đặt một cái hôn vừa sâu lại kêu lên một bên gò má mềm mại của ả thiên thần sa ngã ấy, chẳng biết tự khi nào mình bất giác cười khì vì trái lại với những điệu bộ chống trả hay xỉa xói cả về hành vi và suy nghĩ thường ngày thì những lúc say giấc như bây giờ Dì Linh luôn ngoan ngoãn và đáng yêu hơn nhiều, chẳng buồn chống trả và cũng buồn uy hiếp tinh thần đối phương. Được nước làm tới, mình thản nhiên dụi đầu vào gáy ả ta mà nũng nịu để rồi mặc sức cho những mùi hương từ tóc và từ da thịt con gái tỏa ra ngào ngạt bám đầy trên từng đường nét gương mặt, cương quyết giữ nguyên tư thế mình ôm chầm lấy Dì Linh cả hơn 5 phút đồng hồ mới chịu buông ra nhằm tạo tiền đề cho những tế bào cảm xúc được dịp bay bổng đắm chìm trong niềm háo hức chất ngất.
   Không ngủ lại được mặc dù đã ngáp ngắn ngáp dài đến vài bận, mình thừ người nằm ngửa ra giữa nệm hướng ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà trong khi tay thì vẫn cứ thỉnh thoảng chà sát vào lưng áo Dì Linh xong lại đưa lên mũi ngửi kiểu quen mùi. Hồi lâu mình lại tiếp tục nghĩ ngợi, bất giác thở dài khi nhớ đến những việc đã xảy ra đêm qua, những cơn đau day dứt mà Dì Linh đã phải cố gắng chịu đựng cho đến tận khi gần sáng, bồn chồn pha chút lo lắng một lần nữa mình lại quay đầu sang nhìn về hướng Dì Linh đang nằm để rồi sau đó bặm môi chậm rãi lếch lại gần. Nín thở đưa tay vào trong lớp chăn dày cộm, mình khẽ luồng sâu xuống bên dưới đoạn giữa hai mông Dì Linh cẩn thận vuốt dọc lên xuống vài cái chỗ háng chân rồi sau đó lập tức kéo tay ra dè chừng đưa lên mũi ngửi, chẳng có mùi gì lạ và cũng chẳng có cái màu ai oán như truyền thuyết đề cậy, vậy là Dì Linh vẫn chưa có và khả năng cao là vẫn phải tiếp tục chịu đựng những cơn đau như tối qua. Trong mình lúc đó đột nhiên bùng lên một nỗi lo sợ khó nói thành lời mà chắc chắn là tất cả chúng đều chỉ hướng về Dì Linh, sợ rằng liệu chừng lúc mình đi học ở nhà nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết ai quan tâm ai lo cho Dì Linh đây, nếu nhờ người quen thì cũng không thể nhờ cả ngày được thôi thì đành vậy hôm nay sau khi buổi học sáng ở trường kết thúc mình sẽ về nhà với Dì Linh chứ không đi la cà công viên đợi giờ cho tiết học thêm ban chiều như mọi hôm nữa. Nghĩ vậy chắc là ổn cả nên vội vàng lăn về phía nệm ngoài, mình nằm vật vờ cho đến khoảng 6 giờ rưỡi hơn mới lật đật mò dậy xuống nhà tắm táp đánh răng, rửa mặt các thứ sau đó thì lên lại phòng để thay quần áo, soạn sách vở. Xong xuôi hết tất cả mình cầm cặp chuẩn bị đi xuống nhà thì lập tức có cảm giác như vừa có một “thứ gì đó” động đậy từ sau lưng.
   Biết chắc “thứ gì đó” là “ai” rồi nên chẳng thèm vội vàng, mình lửng thửng nở một nụ cười mỉm chậm rãi quay lưng nhìn về phía sau. Là Dì Linh và xin được phép nói chính xác hơn là “đang dậy”, bởi tuy rằng
   đôi mắt vẫn còn nhắm hờ nhưng “thị” hiện đã ngồi chễm chệ thẳng thóm giữa nệm tự lúc nào để rồi sau đó lườ quờ thực hiện một cú ngáp sâu và dài trong cái nắng sớm tinh mơ chiếu xuyên từ rèm cửa sổ.
   click

   “…Ưm…ưm…a…a…”
   Vâng, đó đúng là tiếng ngáp cực ngây thơ trong trẻo của người mà ai cũng biết là ai đó.
   -Linh dậy rồi hả…còn đau hông…_Mình vừa lên tiếng hỏi vừa bước lại gần rìa nệm ngồi xuống.
   -Ưm…cũng đỡ đỡ…đi học hả…mấy giờ rồi…6 giờ 45 rồi hả…sao không kêu tui dậy sớm làm đồ ăn sáng cho…_Dì Linh lờ đờ mắt.
   -Thôi…con lên trường ăn cũng được…có chuyện gì cứ gọi điện con nha…lát tan học con về liền đó…_Mình lắc đầu rồi lại quan tâm.
   -Hủm…chứ nay không học thêm hả…_Dì Linh mở to mắt hơn nhìn chằm chằm với vẻ chờ đợi.
   -Có…mà tan học con về nhà rồi mới đi…chứ Linh không muốn con về à…_Mình cười.
   -Có…muốn…_Dì Linh gật đầu lia lịa.
   -Ừa…maà nó…có chưa…_Mình hỏi xong liền vờ quay đầu nhìn phong long đi chỗ khác.
   -Có gì…à chưa…dậy là coi liền mà…_Dì Linh lắc đầu chán nản.
   -Xạo…mới thấy ngồi dậy mắt còn chưa mở mà coi gì…_Mình ngoa nguýt.
   -Hủm…móc…hửi…_Dì Linh nhắm tịt mắt lè đầu lưỡi trông yêu chết đi được, mặt dù cái hình thì quả thực không mấy ăn nhập với cái tiếng.
   -Á…ở dơ vậy…mà nói chứ có khi nào bị gì không…hay đi khám đi Linh…_Mình ngã ra sàn cười khì nhưng thoáng chốc lại lo lắng ra mặt.
   -Cái này tháng bị đau tháng không bị đau…tháng dễ tháng khó…trước Linh đi khám bác sĩ nói do tạng người…cơ địa nó vậy…_Dì Linh cúi đầu đưa tay vò ống quần.
   -Ừm thôi…vậy con đi học trước…có gì thì gọi con liền nha…_Mình gật đầu vội vàng đi về hướng cửa.
   -Ừm…_Dì Linh gật đầu cố gắng tươi rói để mình cảm thấy an tâm hơn.
   Vẫy tay tạm biệt Dì Linh, mình xuống hông nhà lấy xe sau đó dong thẳng lên trường may thay tuy rằng vào lớp hơi muộn tí nhưng cũng chẳng gặp vấn đề gì to tát vì các đấng Sao Đỏ bỗng nhiên không đến trực như thường lệ. Buổi học sáng hôm đó nói chung vẫn diễn ra khá bình thường với một tiết kiểm tra, một lần lên bảng và gần một giờ đồng hồ ngủ gật của mình bao gồm nửa tiết trước giờ ra chơi và phần còn lại trước khi ra về, chỉ có duy nhất một sự lạ là mỗi khi mình gật gù chuẩn bị nằm xuống là y như rằng lại tình cờ ngó thấy đôi mắt chim ưng của nhỏ Yến từ trên bàn 3 liếc xuống soi mói kiểu như tuy rằng đang tại vị ở bàn cuối nhưng mình vẫn ít nhiều ảnh hưởng đến tầm quan sát, tầm cảm thụ thơ ca của nó vậy, đến nản. À mà sở dĩ mình vẫn có thể an tâm thởi lởi ngủ gật ngon lành đến vậy mặc dù trước khi đến lớp trong lòng còn vướng bận nhiều nỗi lo là vì khi vừa kết thúc tiết hai thì đột nhiên điện thoại nhận được tin nhắn từ Dì Linh với nội dung: “Tiết mấy rồi ?”.
   Đọc xong không nói không rằng, mình liền hớt hãi chạy ùa ra nhà vệ sinh nam bấm điện thoại gọi lại ngay.
   Mình: A lô Linh…con mới xong tiết 2…sao vậy…sao vậy Linh…
   Dì Linh: Linh có rồi…hì…
   Mình: À vậy…vậy hả…đỡ quá…có hồi nào vậy…
   Dì Linh: Hồi nãy…đứng dưới bếp á…
   Mình: Ừa…vậy lát Duy có cần về nhà nữa không…
   Dì Linh: Tùy lòng hà…muốn về với tui thì về…không thì thôi hà…
   Mình: Ờ…vậy Duy…Duy vào học đây nha…
   Dì Linh: Ừm nà…
   Thở phào nhẹ nhõm bởi cuộc điện thoại tuy rằng khá ngắn ngủi nhưng những thông tin mà nó mang lại chính là sự chờ đợi, trông ngóng từ sáng giờ của mình. Vẫn biết không phải cứ “có” là sẽ ít đau hơn nhưng thà “có” mà đau thì còn có thể xác định được đây chính là đau bụng tháng, chứ còn “chưa có” mà lại vẫn cứ đau bụng thì phải nói luôn là lo đủ thứ. Tan học mình giữ lời hứa với Dì Linh là về nhà nhưng khi đang đi trên đường thì lại ngơ ngơ ngáo ngáo thế nào mém tông vào một ông anh giang hồ xăm trổ đầy mình, hên sao được cái là biết ríu rít nhận lỗi nên anh đó cũng chẳng buồn lời qua tiếng lại làm gì mà chỉ chửi xéo vài câu rồi thì cả hai sau đó đều dong xe đi thẳng tìm chỗ trú giữa cái nắng Canh Ngọ nứt sọ người. Tất nhiên không phải vô duyên vô cớ mình lại đề cập đến chuyện này làm gì mà là do có ít kinh nghiệm rút ra từ cuộc sống muốn nhắn nhủ đến các anh em nhất là ở độ tuổi của chúng ta như thế này, cái gì bỏ được thì bỏ cái gì tránh được thì tránh đừng vì một phút nông nỗi đụng tay đụng chân mà ảnh hưởng đến cả đời người bởi phải luôn nhớ rằng ta không chỉ sống vì bản thân ta mà còn sống vì gia đình, vì cha mẹ và vì cả những người mà ta yêu thương trân trọng.
   Về tới nhà mình dắt xe vào bên hông rồi khóa cổng cẩn thận, sau đó đảo bước đi lên tầng hai đẩy cửa phòng nhìn vào thì lập tức thấy ngay Dì Linh đang nằm úp người chổng chơ trên nền nệm loáy hoáy mò mẫm cái tablet (hàng Uk ông em gửi về đã được mấy hôm) mà chỉ cần liếc xéo cái là biết ngay Dì Linh đang cử tháng luôn, chứ có bao giờ mà thấy “thị” mặc loại sịp có lưng cao kéo lên tới rốn như này đâu.
   click

   Mải miết đứng nhìn đôi chân dài ngoằng ấy từ sâu trên kẻ háng xuống đến tận dưới hai mắt cá, phản khoa học lòng mình lại chợt cảm thấy bình yên đến lạ mà đáng ra nó phải rạo rực vì một tấm thân ngọc ngà trắng trẻo đang chình ình ngay trước mắt mới đúng, đặt cặp xuống ngay cạnh cửa mình lẳng lặng bước nhón chân nhảy bổ vào bên trong nệm.
   -Hù…_Mình vội hét lớn.
   -Á…á thấy ghét…làm hết hồn hà…_Dì Linh hết hồn ôm ngực quằn quại.
   -Ha ha…chứ bộ tiếng xe vào sân không nghe thấy à…_Mình vừa nói vừa lăn qua ôm chầm lấy Dì Linh.
   -Hông…hông biết luôn á…thiệt á…mà sao tưởng hông về với tui mà…_Dì Linh lắc đầu cười khì.
   -Phải về chứ…lỡ Linh có chuyện gì thì sao…_Mình dúi mặt vào eo Dì Linh bất giác nũng nịu.
   -Có rồi…giờ nó chỉ quặn từng cơn mỗi khi…ấy á…chứ hông có đau âm ỉ đau hoài như tối qua nữa đâu…an tâm đi…mà sao nay lạ vậy…ôm tui đồ…_Dì Linh quay sang lườm mình với vẻ nghi ngờ lộ rõ.
   -Thì thương Linh đau ốm mới ôm mà…Linh không đau như tối qua nữa vậy con an tâm…lát 3 giờ còn đi học nữa…_Mình đưa một cánh tay lên bóp vai cho Dì Linh.
   -Thì đi học chứ Chú biết chuyện là la tui chết luôn á…đi chứ ai cho nghỉ mà nghỉ…làm như thương tui lắm dạ…_Dì Linh nhõng nhẽo bấu má mình.
   -Úi da…có chứ…nhà có hai người không thương Linh thì thương ai…_Mình xoa cằm vội quay mặt đi né tránh ánh mắt Dì Linh.
   -Nói dạ cũng nói…ghét…_Dì Linh lè lưỡi.
   -À mà nay muốn đi ăn ngoài không…tẩm bổ cho Linh…_Mình ngồi bật dậy vì nhớ ra cái ý định đã nghĩ hồi còn ở trên lớp.
   -Thôi…giờ nắng…với lại tui đang “có” đâu có đi ra gió được…gió vật á…chiều đi được hông…học về á…_Dì Linh lảnh lót này nọ.
   -Ủa…chiều tối không gió hả…gió dữ hơn luôn…_Mình nheo mắt khó hiểu.
   -Thì taxi…_Dì Linh bắt đầu điệp khúc liếc đểu.
   -Giờ đi taxi cũng được mà…_Mình nhíu mài lì lợm.
   -Giờ tui hông thích đi…hông muốn đi…giờ muốn ở nhà…muốn nằm trong phòng hông muốn ra ngoài…được chưa…_Dì Linh sổ một tràng inh ỏi vào mặt mình.
   -À ừm…con…con đi tắm…chiều…chiều đi…_Mình cười giả lảng ấp úng sau đó đứng dậy chạy ngay lên phòng né ổ kiến lửa.
   Nằm trên phòng lăn lộn thêm lát mà lí do chính cũng vẫn chỉ là để câu giờ chờ “kiến” tản đi như mọi khi, thoáng sau mình lấy đồ rồi dè chừng bước xuống tầng hai vội vàng đi thẳng vào phòng vệ sinh khóa trái cửa tắm táp cho mát để lát 3 giờ còn giang nắng Sài Gòn đi học. Xong xuôi đâu đó, mình mặc quần áo rồi lửng thửng bước lại giỏ đồ dơ trong góc định bụng quẳng đồ vừa mới thay ra vào trong thì lập tức thấy ngay sự lạ, trên tấm đòn màu trắng đặt ngay cạnh giỏ có một cái sịp ren mỏng hình sao của nữ với vài vết đỏ thẫm trông rất ớn.
   click

   Biết là ớn, là ghê bởi lẽ khi vừa mới trông thấy rồi thình lình nhận diện được cái vệt màu đó là y như rằng một cảm giác rùng mình lập tức trỗi dậy chạy dọc từ sóng lưng sau đó lan tỏa đều ra khắp cơ thể đến mức mà các cơ bắp trên người mình khi ấy như muốn co rút lại hoàn toàn nhưng mà biết nói sao nhỉ, con người ta lúc nào cũng vậy tính tò mò thường hay lấn ác lí trí, cái sợ hãi bên trong vậy nên đừng quá ngạc nhiên khi ngay sau đó mình chậm rãi thực hiện một cái việc mà đến cả ngày hôm sau mình vẫn không nuốt nổi hạt cơm nào.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét