Thứ Hai, 6 tháng 7, 2015

Nghe thấy câu trả lời nửa đùa cợt nửa ưng thuận của Dì Linh thú thực chẳng hiểu sao mình lại cảm thấy vui mừng lắm, bình tĩnh suy nghĩ thì cũng có sơ múi được gì đâu chỉ đơn giản là “người ta” cho phép việc
mình vào phòng vệ sinh để chuẩn bị cho công cuộc tắm táp khi “người ta” vẫn đang ngồi tè trong đó thôi mà, cớ sao lại khoái chí, lại lâng lâng đến cái độ như muồn nhảy cỡn lên vậy.
Nói vậy nhưng lúc đó mình rất vui, vui đến mức vừa đi vào vừa cười khì khì hí ha hí hửng treo quần áo sạch lên móc, vui cả lúc cởi cái áo thun đang mặc trên mình ra khỏi cơ thể và tất nhiên mọi thứ đều nhanh chóng dừng lại khi cái quần dính vài vết dầu mỡ của bánh tráng chiên do bị Dì Linh bôi bẩn ban nãy bây giờ đã nhây ra vành của cái áo thun mình mới quẳng vào giỏ, tắt cười. Bước lại vòi sen, mình chỉnh nước ấm xong xuôi rồi cứ thế đứng chống nạnh nhìn thẳng về hướng bệ xí nơi Dì Linh đang ngồi chống cằm với hai khoảng mông trắng nõn nà tròn trịa lộ ra hai bên, trong khi bàn tay còn lại thì vẫn đang xòe rộng nơi bụng dưới để cố gắng che đi ít nhiều cái mà người ta vẫn gọi là “vùng nhạy cảm”.
-Nhìn gì tui á…che hết rồi…_Dì Linh đăm đăm khè mình.
-Kêu con vô tắm tự nhiên mà còn bày đặt…Linh tè hả…_Mình hích mặt hỏi.
-Ừa…_Dì Linh gật đầu cái rụp.
-Sao lâu dữ vậy…nãy giờ chưa xong…_Mình ngờ vực.
-Xong nãy giờ rồi…_Dì Linh khép nép đưa cả hai tay xuống che phần bụng dưới.
-Xong sao còn ngồi đó…_Mình nhăn trán thắc mắc.
-Ngắm trai khỏa thân…_Dì Linh mím môi mắc cỡ.
-Giỡn hoài…_Mình khịt mũi cười mỉa.
-Chứ giờ đứng lên mấy người thấy đít với chim tui thì sao…hiền chứ đâu dễ dãi…_Dì Linh trề môi.
-Mệt…con quay lưng đi nè…_Mình thở dài rồi quay lưng nhìn lên hướng chiếc cửa sổ nhỏ trên cao.
-…_Dì Linh không nói không rằng vẫn cố gắng nhìn theo các cử động của mình cho đến khi thực an toàn mới thôi.
Hết nhìn lên cao, mình lại cúi đầu xuống đưa tay lên khoanh ngang ngực nhìn phong long đủ thứ từ chai xà bông, chai sữa tắm cho đến cả vài chục miếng phát quang đủ hình hoa gió lá được Dì Linh dán bừa lên trên thành bồn tắm để trang trí các thứ độ chừng hơn 10 giây sau mới lửng thửng ngoáy đầu nhìn lại phía sau lưng như một phản xạ. Ngờ đâu khi vừa mới quay lại, mình lập tức đỏ mặt chưng hửng lật đật nhắm nghiền mắt đảo đầu ngay về phía trước khi bị vướng vào một tình huống vô cùng trời ơi đất hỡi. Bởi đúng ngay thời khắc mà đôi mắt mình vừa tỏ tường nhìn về phía sau lưng là y như rằng lúc đó Dì Linh đang chậm rãi kéo chiếc sịp trắng từ cẳng chân lên cao, mà nói chung cũng không phải nhạy cảm gì cho căm lắm đâu khi tất cả những hình ảnh mà mình nhìn thấy chỉ là vài cọng lông mảnh khảnh thưa thớt bên trên háng chân của Dì Linh tí thôi còn “cái ấy” lúc đó đã được che đậy kĩ lưỡng hết cả rồi.

-Ê…đồ vô duyên…mới nhìn phải hông…á…đồ vô duyên này…sao cứ nhìn chim người ta hoài dạ…cái đồ này…sao nói là quay lưng đi không nhìn mà…a…a…a…điên mất…_Dì Linh vừa vội vã kéo quần lên vừa dậm chân đành đạch.
-Con…con cứ tưởng xong rồi…mặc quần nhanh mà sao Linh lâu lắc vậy…_Mình gãi đầu cười khậc khậc.
-Xong đít á…tui phải chùi cho sạch mới kéo quần lên được chứ…chứ mấy người đi tè hông chùi ha…đồ vô duyên…_Dì Linh bước tới đá đít mình.
-Ừa…lúc có…lúc không…_Mình ngẫm nghĩ.
-Đồ quá đáng…đồ ở dơ…tránh xê tui ra…liệu hồn cưới tui sớm đi…đồ dâm tặc trơ trẽn…đi tè cũng hông tha…_Dì Linh lườm mình sau đó bước lại rửa tay rồi đi một mạch xuống nhà.
-…_Mình ngậm câm nhìn theo cặp mông nẩy tưng tưng ấy mà đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì nữa.
Lần nào cũng thế với riêng mình chẳng bao giờ có việc gì gọi là trơn tru từ đầu tới cuối cả vì thường khoảng lưng chừng khi gần xong thể nào cũng xảy ra chuyện, không chuyện này thì cũng chuyện khác bởi ta nói nội cái vụ Dì Linh đang đi tè mà mình thản nhiên bước vào tính sơ sơ cũng vài lần rồi chứ đâu ít. Lần đầu tiên là ở mùa hè năm ngoái khi mình bị tiêu chảy lúc đang đá bóng phải chạy về nhà, thưở ban đầu bở ngỡ với đầy đủ những cảm giác ngại ngùng lâng lâng nên hầu hết những hồi tưởng về chúng ôi thôi xiết bao tươi đẹp còn bây giờ thì khác hẳn, chỉ toàn là sự cáu gắt, lườm nguýt, xỉa xói nhau là nhiều nên mới nói chưa hẳn gần gũi quá cũng là tốt cả đâu.
Thở dài ngao ngán, mình cởi nốt cái quần bước tới đứng dưới vòi sen để dòng nước ấm thỏa sức len lỏi cuốn trôi đi lớp bụi đường của buổi ban chiều, những tơ vương ngán ngẩm của ngày tàn thì đột nhiên trong giây phút nghe thấy tiếng cười rất manh trá của một ai đó đang đứng xa xa phía đằng sau hòa vang vào dòng nước.
-Hứm…hứm…hứm…_Tiếng cười trầm bổng của kẻ thủ ác chậm rãi vang lên.
Chỉ trong tích tắc một cảm giác lạnh toát đột nhiên được thổi bùng lên rồi nhanh chóng lan ra khắp da thịt khiến cho mình co ro như người đang cảm lạnh mặc dù thứ nước đang xối xuống liên tục từ trên cao kia lại vô cùng ấm áp. Trân người, mình đưa hai bàn tay lên che mắt sau đó chậm chạp quay người lại he hé nhìn về hướng vừa phát ra tiếng động.
-Á…Duy khoe hàng…ha ha ha…_Tiếng nói của cá thể lạ lại vang lên.
Giựt nảy người, mình vội bỏ tay xuống thì đập ngay vào mắt là hình ảnh Dì Linh tay cầm li nước đang đứng thoải mái dựa lưng vào lề cửa với đôi mắt to tròn như thể hả hê lắm, hả hê vì đòi được cả gốc lẫn lãi.


-Linh…Dì Linh làm gì á…sao tự nhiên vô đây…con đang tắm mà…đi ra đi…đi ra…_Mình đưa tay xuống bụm hàng quay mặt về phía trong tường.
-Đồ vô duyên…tui có vô đâu…đi ngang qua cái đứng nhìn thôi nha…_Dì Linh ngụy biện.
-Gì cũng được…đóng cửa lại giùm cái…_Mình la oai oái.
-Chút xí mà cũng bày đặt che che giấu giấu…trước nói rồi mà…tui thấy rồi…_Dì Linh đưa li nước lên miệng bặm môi.
-…_Mình im lặng nhắm mắt chịu trận.
-Trắng quá nên cái mông cũng trắng…nhìn Gay kinh khủng…_Dì Linh lại tiếp lời chê bai, vừa nói vừa bước về hướng chỗ rửa tay.
-Làm gì á…sao nói không bước vào mà giờ…đi ra giùm con đi…_Mình hốt hoảng kiểu như trai tân sợ bị nhìn thấy hàng.
-Ủa sao kì dạ…tui vào rửa tay thôi cũng hổng cho nữa sao…đâu có sống dơ được như ai kia…hứ…_Dì Linh chậm rãi đưa hai tay vào trong bồn rửa.
-…_Mình ngậm câm cầu mong cho cơn đau chóng qua đí chứ chẳng còn cách nào khác, càng chày cối thì càng lâu la hơn mà thôi.
Đâu đó xong xuôi, Dì Linh lại nhìn đăm đăm về hướng cơ thể trần truồng của mình dưới làn nước ấm mà tất nhiên chỉ là khung hình phía sau thôi vì mình đang quay lưng lại mà, để rồi lại tiếp tục có cơ hội nở một tràn cười lớn đầy thỏa mãn, Dì Linh sau đó mới chịu nguẩy đít đi thẳng xuống nhà và chắc các bạn cũng đoán biết là tất nhiên “ả ta” không thèm đóng cửa hộ mình rồi. Hai tay che hàng, mình vội vã bước đến vội vàng đóng cửa vào rồi khóa trái để ôm nỗi tức tưởi quay lại bên dưới chiếc vòi sen.
Vài phút sau khi đã mặc quần áo chỉnh chu, mình giữ khư khư cái vẻ mặt như vừa bị mất ví xuống ngồi vào bàn ăn trầm ngâm nhìn mông lung về hướng sàn bếp, cũng chính là nơi mà Linh kute đang đứng sào sào nấu nấu vô tư lự với độc nhất một cái sịp trắng ren mỏng bên dưới cơ thể.
-Nhìn gì á…_Dì Linh quay lại hích mặt về phía mình khi chợt thấy mình nhăn như khỉ.
-…_Không trả lời, mình đứng lên bước lại phía Dì Linh.
Với vẻ mặt đằng đằng sát khí và nụ cười gian xảo không thể tả mà dù có cố gắng tả lại thì cũng không sao tả hết, mình chậm rãi tiến lại ngày một gần hơn khiến Dì Linh nhút nhát và sợ hãi đến mức phải nhanh chóng cầm cái mui lên huơ huơ nhá nhá khè mình.
-Làm…làm gì á…đừng nha…_Dì Linh lo lắng mếu máo.
-…_Không nói không rằng, mình đá lông nheo một cái đầy ngụ ý.
Chững lại, mình từ từ đưa tay tới nhắm về hướng chính diện cơ thể Dì Linh rồi cười như điên loạn để áp sát gần hơn đến mức đầu gối mình tự lúc nào đã chạm hẳn vào đầu gối người trước mặt thì chợt một tiếng động như gáo dừa vỡ vang lên khiến mọi thứ bất giác trở nên im lìm và thê lương quá đỗi.
“…Tịch…”
Đó chính là tiếng động khi chiếc mui trên tay Dì Linh hạ cánh thật nhanh và mạnh hết cỡ vào ngay giữa vầng trán mình, giây phút đó mọi thứ thật rất nghẹn ngào khi mình, một thằng con trai đang đứng tròn mắt há hốc mồm đưa tay chòm tới với lấy chiếc khăn tay đang vắt vẻo trên vòi của bồn rửa chén nhằm mục đích lau bàn ăn và mặt đối mặt lúc này là Dì Linh, một đứa con gái với suy nghĩ đen tối đậm chất ngờ vực “tàn” thể nhân loại rằng ai ai cũng thấy bả đẹp, ai ai cũng có ý đồ với thân thể bả nên đã thẳng tay bang thẳng cái mui dính đầy dầu mỡ vào đầu mình để thủ thể và cũng là để bảo toàn trinh tiết, đó là tất cả những gì đã diễn ra trong khung hình chớp tắt chưa đến 2 giây vừa rồi.
-Á…á…trời ơi…làm gì…làm cái gì vậy…_Mình tay cầm khăn lau vệt dầu mỡ đang tứ tung trên mặt, lau xong lại nhanh chóng ôm đầu lùi về phía sau vài bước rồi mất đà ngồi bệt xuống đất.
-Ủa chết…chết…tui tưởng…tưởng…_Dì Linh một tay cầm mui, một tay che miệng cười mỉm không có biểu hiện hối hận là mấy.
-Tưởng gì chứ…con lấy khăn mà…ghét…ghét con thì nói một tiếng đi…cần gì…cần gì phải…_Mình đau thì ít mà tức thì nhiều, đến mức rỉ cả nước mắt sống ra.
-Nín…thương thương…im thương…ai biểu cười thấy gớm quá chi…làm tui sợ…_Dì Linh cười nắc nẻ rồi cũng bước vội lại ngồi thụp xuống kéo đầu mình tới để lên đùi xoa xoa.
-Thôi khỏi đi…Linh xoa còn đau hơn…_Mình chống tay định rời Dì Linh ra bởi hình như cái trán trong tay Dì Linh còn thấy nhức hơn nhiều.
-Nằm im coi…để xoa cho…mà hả ai biểu cười như bị điên chi…tui tưởng trả thù tui vụ hồi nãy…_Dì Linh ôm ghì đầu mình vào bụng.
-Con định lấy cái khăn lau bàn nhân tiện hù Linh tí thôi…ai dè…_Mình trăn trối ít nói đi hẳn vì mũi mình lúc này sực nức những mùi thơm vô cùng ngọt ngào của di thịt con gái.
-Hủm…ha ha ha…dám hù tui…gan nhỉ…_Dì Linh che miệng cười mỉa làm mình cáu tiết kinh khủng.
Chống tay đứng dậy, mình bước tới lau sơ bàn ăn sau đó ngồi che đầu hướng ánh mắt không mấy thiện cảm về phía sàn bếp, còn Dì Linh thì mặc dù biết mình vẫn đang tức điên nhưng cứ thỉnh thoảng lại quay ra lè lưỡi trêu ngươi trông đểu không thể tả, thậm chí suốt bữa ăn cũng vậy cứ lâu lâu lại bỏ chén cơm xuống chòm người với tay tới búng búng vào cái dấu sưng trên trán làm mình thổn thức đến mức nấc cụt mấy lần bởi vậy nên sau khi ăn xong mình liền vội vã đi lên phòng làm thêm mớ bài tập rồi tắt đèn đi ngủ vô cùng trống vắng.
Nhưng số trời đã định, người hiền lành luôn gặp trái ngang mà các bạn có biết lí do tại sao họ lại bị như thế không, là vì kẻ thủ ác chẳng bao giờ chịu buông tha cho người hiền lành cả, và lúc đó cũng thế làm như Dì Linh canh me mình hay sao ấy vừa mới tắt điện nhắm mắt độ chừng 5 phút là y như rằng xuất hiện tiếng bước chân nhón gót khẽ đặt lên tầng nấc thang, chúng dừng lại một chút ở cửa phòng sau đó tiếp tục nhè nhẹ vang lên đều đặn trên sàn gỗ tiến dần vào trong nệm rồi bất chợt dừng lại ngay sau lưng khi mình đang hướng mặt vào tường.
-Hù…_Dì Linh dùng chân hích nhẹ vai mình.
-…_Mình nhắm mắt há họng giả vờ ngủ.
-A lô…a lô 1 2 3 4…đây là Đài tiếng nói Việt Nam…phát thanh từ Hà Nội…thủ đô của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam…_Dì Linh nhí nhảnh giả giọng bà cô phát thanh viên buổi sáng.
-…_Cười mỉm, mình nhăn trán cố nén lấy hơi thở.
-Gì á trời…ngủ thiệt hả…a lô…đồ đít trắng phau…_Dì Linh vừa nói vừa sút vào mông mình.
-…_Nuốt nước mắt chảy ngược vào tim, mình nghiến răng chịu trận.
-Đồ dâm tặc này…mai được nghỉ mà…dậy coi…à…à Linh đang khỏa thân nà…hổng có mặc cái gì trên người hết ớ…đang khoe hàng ớ…_Dì Linh trơ trẽn không ngại ngùng bịa đủ thứ để dụ dỗ.
-…_Mình nuốt nước miếng nhưng vẫn cố nằm im.
-Á trời ưi…tui cảm thấy lạnh quá nà…thấy da khô quá nà…bị đang ở truồng nên da nó bị khô nà…_Dì Linh buông lời than vãn mà chân thì cứ thoải mái ve vuốt tấm lưng mình.
-…_Trân người chịu đựng, mình nhắm nghiền mắt.
-Thất ghét…_Dì Linh hét lớn giận dỗi.
Cáu tiết trước thái độ đầy thơ ơ của mình, Dì Linh ngồi bệt xuống nệm sẵn tay nhét hết cả một phần tư cái mền vào lưng quần sau mông mình khiến nó cộm hẳn lên trông rất bệnh sau đó mới hả dạ đứng dậy nguẩy đít đi thẳng ra cửa không liếc nhìn lại. Chống tay ngồi dậy để kéo hơn nửa cái mền ra khỏi mông, mình tiếp tục nằm xuống với một nụ cười không thể tươi hơn vì cuối cùng thì cũng trả thù thỏa đáng hai cái vụ ban nãy. Chỉ một thoáng thôi là lại chợt thấy nặng trĩu hai mi mắt, giấc ngủ dài vô tư vồ lấy mình cho đến tận 6 giờ sáng hôm sau, bật dậy khi vài tia nắng ương bướng len lỏi xuyên qua lớp màn cửa sổ chiếu từng vệt rộng khắp xuống sàn gỗ trong phòng mình xuống tầng hai đánh răng rửa mặt, sau đó lửng thửng bước xuống nhà nhìn quanh quẩn thì chợt trông thấy “Linh thiếu vải” nằm chảy thây trên ghế sô-pha với tấm thân mỹ miều nhưng dài xọc đang duỗi chân duỗi cẳng các thứ kiểu tập thể dục, nhưng vừa khi thấy mình cái là liền giả vờ thu người che thân các thứ như thể mình là một thằng đại dâm tặc với từng giọng máu “dê” chảy dài trong huyết quản.


-Đừng lại đây…đừng lại đây…tui giữ cho chồng tui…_Dì Linh la oai oái khi thấy mình đang bước lại ngày một gần hơn.
-Gớm quá…_Mình lờ đờ mắt xà xuống ngồi bệt dưới sàn, dựa lưng vào thành ghế đoạn bụng Dì Linh.
-Ơ…gớm sao hôm qua kẻ nào định dê tui cái bị ăn nguyên cái đít muỗng vào đầu vậy ta…ngộ quá à…_Dì Linh đặt tay lên vai xỉa xói mình.
-Chứ không phải ai đó lầm tưởng sao…_Mình nhếch miệng cười mỉa sau đó cầm điều khiển tăng điều hòa lên.
-Làm gì á…muốn tui bệnh chết đúng hông…_Dì Linh kí đầu mình.
-Ai biểu sáng sớm ăn mặc phong phanh chi…nói bao nhiêu lần cũng vậy…_Mình thở dài giảm máy lạnh xuống.
-Hứ…_Dì Linh lườm mình sau đó quay mặt đi hướng khác.
Chẳng hề quan tâm, mình bật ti vi chuyển đủ thứ kênh sau đó dừng lại ở một kênh khoa học để ngồi xem chăm chú trong khi Dì Linh thì nằm đó nhíu mài giận dỗi thêm lúc nữa rồi nhắm mắt ngủ quên luôn tự lúc nào cho đến khi hết chương trình mình quay lại nhìn thì đã thấy thở đều ơi là đều rồi. Chán chẳng có việc gì làm, mình bước ra ngoài sân bật vòi nước tưới đủ thứ cây từ trước ra sau kể cả những chậu kiểng ở lan can và hai bên hông nhà rồi luẩn quẩn cắt những cành sâu, lá hư, tỉa tót các thứ đến 10 giờ hơn mới bước vào nhà nhìn về hướng ghế sô-pha, Dì Linh vẫn đang nằm phè phỡn ngủ khì rất ngon lành khiến mình không nỡ đánh thức luôn, nhón gót đi lên tầng hai mình rửa ráy tay chân sạch sẽ sau đó đi lên lôi mớ bài tập toán học thêm ra làm tiếp cho đến tận hơn 12 giờ trưa thì từ bên ngoài cửa phòng một cái dáng cao lêu nghêu bất chợt xuất hiện.
-Nay mấy giờ đi học dạ…_Dì Linh bước thẳng vào nệm nằm ngáp ngắn ngáp dài.
-3 giờ…5 giờ về…_Mình quay sang cười.
-…_Dì Linh thở dài nhìn ra hướng cửa sổ.
-Sao vậy…_Mình thắc mắc trước ánh mắt đợm buồn của Dì Linh.
-Hủm…thì ở nhà mình buồn…_Dì Linh lè lưỡi cười trừ với mình.
-Buồn ngủ á hả…dậy sớm chi rồi ngủ không biết trời đất gì hết…buồn ngủ nghe đúng hơn…_Mình chậc miệng.
-Kệ người ta…có chữ “buồn” là được ời…đang tuổi ăn tuổi “bự”…ngủ cho mau “bự”…_Dì Linh vừa nói vừa xoa nhẹ vòng một rồi lại thở dài.
-Gì cũng được…_Mình mỉa mai.
-Ý gì…_Dì Linh lườm mình.
-Hì…_Mình cười giả lảng bởi sợ Dì Linh lại cáu thì khổ.
-…_Vừa lườm háy mình đó, Dì Linh lại chợt thơ thẩn nhìn ra cửa sổ trông rất chơi vơi.
-Cứ buồn đi rồi cuối tháng đến đợt quyết toán phải ở khách sạn triền miên…ôm nguyên đống sổ sách lúc đó muốn ở nhà…muốn một mình cũng chẳng được…_Mình chống cằm.
-Ờ ha…đáng lẽ tui phải vui mới đúng chứ ha…_Dì Linh cứ thế lại cười.
Vậy mới nói con người này sáng nắng chiều mưa lắm, cứ buồn đó lại vui đó, cứ đau khổ đó lại sung sướng đó khiến cho bất kì ai khi tiếp xúc cũng phải công nhận rằng cái tính nó không đi chung với cái tuổi và kì thực dung mạo “ả ta” cứ mãi rừng rực theo năm tháng cũng đúng bởi lẽ có bao giờ thấy buồn lâu quá ngày trời đâu.
Nói đoạn mình và Dì Linh xuống nhà ăn cơm thật nhanh sau đó ai về phòng người nấy ngủ khì kết thúc một buổi sáng cuối tuần vô cùng êm ả không mấy gợn sóng. Gần 2 giờ mình bị đánh thức bởi chuông báo tin nhắn khuyến mãi 50% của tổng đài Viettel, nằm xuống nhắm mắt nhưng mãi chẳng ngủ lại được nên đành xuống nhà rửa mặt và làm vệ sinh, mình lên phòng thay quần áo rồi cắp cặp rồ ga ra khỏi cổng đi học khi mà tiết trời vẫn đang chói chang nắng, cái nắng tháng 10 của một Sài Gòn nực nội ngày giao mùa. Qua vài con phố nẻo đường đi mòn cả bánh, xe mình ôm cua vào một con ngỏ rồi sau đó khẽ chựng lại trước một căn nhà 3 tầng, đá chống khóa cổ xe trong sân mình đi thẳng vào trong ngồi cùng vài đứa bạn mà chắc có lẽ là cũng không ngủ lại được như mình đây.
-Ê Duy…_Nhỏ Ánh đi từ trên lầu xuống hích mặt về phía mình.
-Hả…à chào Ánh…_Mình cười đáp lại nó.
-Sớm quá nha…_Ánh cười khiến lũ bạn tròn mắt nhìn không hiểu rõ về mối quan hệ mới 1 ngày trời của bọn mình.
-Tại ngủ không được…_Mình thật thà.
-Trời…giờ này làm như tối khuya…ngủ không được nữa mới ghê chứ…_Nhỏ Ánh cười nắc nẻ mặc dù câu chuyện đâu có gì vui như nó nghĩ.
Ngồi nói chuyện với đứa bạn chung lớp về tiết kiểm tra tuần sau thêm lúc thì chợt điện thoại rung lên, mình chạy nhanh ra ngoài khi thoáng thấy màn hình báo chị Chi đang gọi.
Mình: A lô…em nghe chị…
Chị Chi: Duy dạo này khỏe không em…
Mình: Dạ…em chuẩn bị vào…em cũng bình thường…còn chị vẫn khỏe chứ…
Chị Chi: Ừm…chị khỏe…bữa trước Duy nói ghé nhà chị với Na chơi mà không thấy luôn chỉ có mình Linh thôi…
Mình: Dạ em xin lỗi…tại em cũng bận học quá dạo này kiểm tra nhiều lắm chị…mà nay…chị gọi có gì không ạ…
Chị Chi: À thì…chị…hôm qua chị vừa lấy lại chìa khóa căn nhà hồi trước lúc qua ở nhà Duy chị cho thuê ấy…nhớ không…cũng gần nhà em đấy…
Mình: Dạ…em nhớ…mà chị không ở cùng chị Na nữa hay không cho thuê mà lấy lại chìa khóa…hay người ta trả nhà…
Chị Chi: À không em…em gái Na lên ở…nhà nhỏ hơi chật nên chị chuyển về luôn…sáng giờ chị vừa chuyển đồ đạc về lại xong luôn đấy…chị tính nhờ…
Mình: Dạ chị cứ nói…nhờ gì ạ…
Chị Chi: Ừm…chị tính nhờ Duy lát nữa qua chơi rồi phụ chị đơm hoa quả cúng kiếng tại có mình chị thì sợ không xong kịp tối nay…tại nay chủ nhật chứ mai chị lại chuẩn bị làm hợp đồng mốt đi tour rồi…
Mình: Chị hỏi Dì Linh chưa…chứ mình em thì…
Chị Chi: Thôi…chị hỏi Duy thôi…phiền Linh chị ngại lắm…
Mình: Thực ra em đang đi học thêm…chuẩn bị vào học rồi…nãy đi em nói với Dì Linh 5 giờ về mất tiêu…nên…chắc là…sợ không được đó chị…
Chị Chi: Ừm không sao đâu…nói chung cũng đơn giản thôi…tại chị muốn có em cho vui ấy mà…em vào học đi…kẻo trễ mất…vào đi em…
Mình: Dạ em chào chị…
Chị Chi: Ừm…có gì gọi nói chuyện với chị đỡ buồn nhé…
Mình: Dạ…
Ngắt cuộc gọi mình có đôi chút lúng túng phần vì giọng chị Chi dạo này khàn quá, ngay từ lúc vừa nghe là mình đã có cảm giác như giọng của người nói đầu dây bên kia như kiểu đang bị vỡ tiếng ấy làm cho nhiều đoạn mình phải cố lắm mới nghe rõ, phần vì lâu rồi chị Chi mới gọi mà mình lại từ chối thế này đâm ra cứ cảm thấy cắn rứt và khó chịu, ấy vậy nhưng khi vào học bị Thầy cho vài dạng toán mới cực khó khiến cả lớp ngồi loay hoay mài mò mãi chẳng giải được, rối trí quá thể khiến mình quen béng đi chuyện chị Chi vừa gọi tự lúc nào không hay. Kết thúc buổi học, mình dắt xe chào thầy tạm biệt bạn rồi cứ thế thủng thẳng qua vài con đường nhựa quen thuộc hướng về cái ngỏ nhỏ có con dốc bé tẹo ngay đầu mà chừng 2 tiếng trước mình đã từ đó đi ra, nhưng vừa khi mới quẹo vào đầu ngỏ lướt xe qua vài căn nhà thì chợt điện thoại mình lại có cuộc gọi đến, lần này là Linh kute. Bóp thắng, mình chựng lại bắt điện thoại vì nghĩ vu vơ biết đâu Dì Linh nhờ mua gì đó thì sao.
Mình: Con nghe nè Linh…
Dì Linh: Tới đâu rồi…Duy sắp về chưa…
Mình: Cũng sắp rồi…có chuyện gì…
Dì Linh: Về cất xe xong qua thẳng nhà Bác Gái luôn nha…đang có tiệc…
Mình: Nhà Bác Gái ạ…tiệc gì…
Dì Linh: Hổng biết…Bác Gái qua gọi nên giờ Linh đang bên đây đó…về qua luôn…mọi người đủ hết…Yến Oanh luôn…
Mình: À dạ…con…nhưng nay con có hẹn với bạn rồi…về muộn đó…
Dì Linh: Sao trưa nói 5 giờ về mà…mà xin tui chưa mà đòi hẹn hò gì dạ…
Mình: À thì tụi bạn rủ quá biết sao giờ…nay…chắc tầm 10 hay 11 giờ con về đó…
Dì Linh: Ừm…vậy đi xe cẩn thận nghe chưa…cấm uống bia hay gì gì á…mà uống thì điện tui qua chở về nghe hông…
Mình: Dạ con biết rồi mà…Linh yên tâm…
Dì Linh: Ừm…cúp đi…
Thật ra mình cũng muốn về để qua nhà Bác Gái chơi lắm nhưng ban nãy khi vừa nghe Dì Linh nhắc đến tên nhỏ Yến cái là da gà da vịt mình nổi tùm lum luôn rồi, bởi lẽ nó từng hù rằng nếu mình mà còn giáp mặt mẹ nó, để mẹ nói có lí do hỏi chuyện học hành rồi quay sang chửi mắng nó thì chắc chắn ngay sáng hôm sau đi học đến trường thể nào chuyện mình “mò dú” Dì Linh để giải trí ai ai cũng sẽ biết, nên mặc dù rất muốn nhưng mình vẫn phải tìm cách né tránh ngay. Chậc miệng mình quay đầu xe tiến ra khỏi ngỏ với đầu óc trống rỗng, đi lòng vòng quay vài con đường rộng vắng người xem bọn con nít thả diều ít lâu thì bất chợt mình nhớ tới cuộc điện thoại ban nãy trước khi vào học của chị Chi, liền tay bấm số chị, mình điện ngay.
Mình: A lô…chị Chi ạ…
Chị Chi: À Duy…chị nghe đây…sao em…
Mình: Dạ nay em rảnh chị ơi…em…qua phụ chị được không…
Chị Chi: Vậy hả Duy…hì tốt quá em…chị vừa qua khách sạn nộp sổ rồi đang đi mua trái cây nè…sắp về tới nhà rồi…khi nào em qua…
Mình: Giờ luôn được không chị…
Chị Chi: Giờ à…ừm…nhưng Duy ơi…có cái hơi khó tí đó…
Mình: Dạ sao chị…
Chị Chi: Vầy nhé…dù chị li dị chồng nhưng hàng xóm xung quanh…chị hơi sợ họ thấy xíu…
Mình: Vậy có sao không chị…
Chị Chi: Sao thì không sao…vì tuy li dị nhưng ai cũng thương chị hết…Duy chạy tới thì nhá máy chị trước…chị mở cửa để em đi thẳng vào là xong thôi…tại cũng khuất không ai để ý mấy đâu…
Mình: Dạ…em biết rồi…mà chị nhắn em địa chỉ đi…
Chị Chi: Ừm…chị nhắn xong thì về nhà trước…Duy qua liền nhé…
Mình: Dạ…
Tâm trạng mình thực sự tốt lên trông thấy sau cuộc điện thoại vừa rồi, ghé sạp trái cây ven đường mình mua ít hoa quả sau đó cứ thế rồ ga đi thẳng về hướng địa chỉ như trong tin nhắn vừa tới. Nhà chị Chi nằm trong khu biệt thự cao tầng, không hẳn là vắng nhưng lúc đó khi đứng nép vào cái cây nhỏ ở đầu đường để qua sát thì tuyệt nhiên mình chẳng thấy một bóng người nào qua lại cả mà sao chị ấy lại lo đến thế nhỉ. Xe lướt qua vài căn nhà để lọ mọ tìm theo số địa chỉ thì chẳng mấy chốc từ xa xa mình đã trông thấy bóng dáng một phụ nữ tóc duỗi trong bộ đồ tây đen bóng, áo sơ mi trắng cổ hở kẻ mờ đang đứng cho tay vào túi áo trước một căn nhà khá lớn dáng như biệt thự, nín thở mình cho xe chạy ngang qua mặt để nhìn kĩ người đàn bà ấy nhân tiện thám thính tình hình xung quanh.
click

Đúng thật là chị Chi, công nhận chị ấy dạo này đẹp quá, gái một con trông mòn con mắt có khác, làn da của chị so với cách đây vài tuần thì sậm khá nhiều nhưng nhìn chung lại càng tôn thêm vẻ quyến rũ, một cái chất rất tự lập, rất quyết đoán và nhất là dễ dàng khiêu gợi trí tò mò cho đối phương, chắc là người vợ hiện tại của ba cu Bo phải xinh đẹp kinh khủng lắm mới đủ sức khiến cho ổng chia tay chị như thế. Xem chừng mọi thứ đều êm xuôi hết, mình lẹ làng quay đầu xe trờ ga tới dừng lại ngay trước chỗ chị đứng.
-Chị Chi…_ Mình kéo cái khẩu trang y tế xuống khỏi mặt.
-Ủa…Duy hả…nón bảo hiểm khác…xe khác…chị nhận không ra luôn á…_Chị Chi lấy hai tay che miệng cười khì.
-Dạ…nón bảo hiểm Dì Linh…xe Dì Linh luôn mà…chị không nhớ ạ…mà sao tiếng…giọng nói của chị nó vỡ hay sao mà em nghe khan khác lúc trên điện thoại luôn rồi…_Mình cười tít với chị.
Xe nhà mình để bên hông phải nên hôm nào cũng vậy, mình và Dì Linh ai cũng làm giống nhau hễ cứ thấy xe ai để bên ngoài là lấy ra đi luôn chứ không như lúc trước còn chọn xe nam tính hay nữ tính làm chi cho rắc rối.
-Ừm chị vừa bị hôm thứ 6 đấy…xuống Vũng Tàu chở cu Bo đi chơi sinh nhật…da chị cũng bị đen này tại bị cháy nắng đấy..à ừm nhỉ…toàn của Linh không thôi…giờ chị mới thấy giống đó…tại bình thường có thấy Duy đi xe này đâu mà nhớ…nãy giờ chị nhìn qua nhìn lại toàn trông PS thôi nên không nhận ra Duy luôn…_Chị Chi bước lại đặt tay lên vai mình.
-Dạ…vào nhà đi chị…kẻo người ta…_Mình nói nhỏ.
-À không sao…hôm qua chị tới lấy chìa khóa thấy đông mà đâu ngờ hôm nay vắng teo vậy đâu…em vào nhà đi…đẩy xe vào trong luôn nha…_Chị Chi gật đầu bước sang một bên để mình đẩy xe vào.
Mình đẩy xe vào trong sân sau đó rồ thẳng về hướng bên hông đá chống dựng kĩ càng khuất sau chậu kiểng lớn, rồi mới từ tốn bước lên lề hè thấp để đi thẳng vào trong nhà ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu cà phê sữa khi chị Chi đang đứng gần bàn ti vi uống cốc nước.
-Tính ra cũng mấy tuần rồi chị Chi chưa gặp Duy đó…_Chị Chi cầm li nước bước lại ngồi gần mình.
-Dạ…bữa chị chuyển đi không gọi em dậy…em phụ cho…_Mình gãi đầu cười trừ.
-Thôi để Duy ngủ…để người ta dọn nhanh hơn…tối đó hành Duy thế đủ rồi…_Chị Chi cười ngụ ý rồi quay sang nhìn mình.
-…_Mình cười khì theo chị không biết nói gì nữa.
-Thế bữa giờ không gặp chị Chi…có nhớ chị không…_Chị Chi đưa tay sang khoác vai mình.
-Dạ có…nhiều lắm…_Mình gật đầu quay sang nhìn mặt đối mặt với chị.
-Chị Chi cũng nhớ Duy nhiều lắm đó…_Chị Chi vừa nói vừa nhích mông tới gần hôn mình ngấu nghiến.
Hai đôi môi nóng ấm quấn lấy nhau, ẩm ướt và tha thiết đến cái độ không thể thở được nhưng lại cũng chẳng muốn rời ra, ngay cả khi chị Chi chủ động nhoài hơn nửa thân người đè lên đùi mình để lấy đà rồi cứ thế thoải mái mút chùn chụt từ môi trên đến môi dưới và ngay cả đoạn lưỡi bên trong miệng mình cũng được chăm sóc kĩ lưỡng khiến cho nguồn không khí trong cơ thể cả hai chẳng mấy chốc đã cạn sạch để rồi phải chợt dừng lại giây lát, nhưng sau đó khi vừa lấy lại nhịp đôi chút là y như rằng chị Chi lại liền áp sát để tiếp tục bú liếm hai vành môi mình với một vẻ ham muốn mạnh mẽ đến khó cưỡng.
Chán chê vì đứt cả hơi tuy nhiên sự thèm khát rạo rực trong cơ thể cả hai chưa bao giờ dừng lại để rồi lại thăng hoa ở những vùng khác đặc biệt nhạy cảm trên thân thể của nhau. Rà môi xuống vùng cổ, miệng mình chậm rãi mân mê khắp da thịt chị Chi để liếm láp và hôn thật sâu vào vùng xương quai xanh khiến chị giật nảy và rên khe khẽ, thú vị hơn nữa là với chất giọng vỡ khàn làm cho tiếng rên chủa chị ấy cũng khác lạ và ai oán hơn hẳn. Đáp lại mình, chị Chi từ lúc nào đã hạ tay sâu xuống phần hạ bộ để vuốt đều đặn háng chân mình đúng ngay vị trí mà thằng nhỏ đang cương cứng khó chịu chìa ra nơi đủng quần.
Nhiệt huyết sục sôi, mình đưa tay bấu chặt vào eo chị Chi sau đó chậm rãi nhấc hông lên để lanh lẹ xoay cả thân người chị hướng ra phía trước để tiện cho việc thực hiện tấp nập những nụ hôn đê mê vào phần gáy khiến chị nhột nhạt vô kể, trong lúc đó mình lại tiếp tục luồng tay qua hai bên nách để từ tốn tháo từng khuy áo sơ mi của chị nhằm kéo vạch phần áo lót ren đen xuống để lộ ra hai bầu vú mềm mại, tròn trịa rất vừa tay với hai cái núm bị kích thích căng cứng chìa thẳng ra phía trước chứ chẳng lép xẹp và mang hình dáng quả lê như Dì Linh, chậm rãi dùng vài đầu ngón tay mình búng nhè nhẹ vào hai đầu ti khiến cổ họng chị Chi tiếp tục phát ra những tiếng rên rỉ ức nghẹn không lẫn vào đâu được.

-Duy…chị…á Duy…Duy…_Chị Chi liên tục run rẩy ghé miệng sát tai mình với tiếng rên khàn đặc.
-…_Mình im lặng thở phì phò liên tục vuốt lấy vuốt để hai đầu ti thật mạnh bạo như không nghe thấy gì.
-Duy…Duy…từ từ…cởi đồ hết đã…_Giọng vỡ của chị Chi lại hổn hểnh vang lên trong cơn đê mê ngây dại.
Nghe vậy mình sướng rân vì thú thật từ nãy giờ bụng dưới mình đã vô cùng khó chịu rồi, phần vì bị cả thân người chị Chi đè lên phần vì thằng nhỏ đang chào cờ nhưng lại bị nén ngộp ngạt trong một lớp quần ngoài quá sức dày và quá sức chật, nên khi vừa nghe đến đó thì mình liền đứng dậy tốc ngay chiếc áo thun qua khỏi đầu và quần jean cũng đồng cảnh ngộ với đích đến là mặt đất khiến cho thân thể mình lúc này chỉ còn độc nhất một cái sịp màu sáng mà thôi. Xong xuôi mình quay sang khi chị Chi vẫn đang cố gắng trong khó khăn với chiếc quần tây dài.
-Chị tuột không được…hộ chị với…_Chị Chi cười mắc cỡ nhìn mình.
Gật nhẹ đầu không nói không rằng, mình liền tay cầm ống quần của chị Chi níu nhẹ xuống nhưng vô tình lại khiến chị đang trong thế đứng nhón gót mất đà ngã oạch ra ghế, ngờ đâu lại khiến chị càng cười to hơn nữa. Vứt quần tây sang bên, mình lẹ làng nhích người tới vòng tay ôm chầm lấy để giúp chị thoát luôn ra khỏi cái áo ngực đen vải ren khi thoáng thấy nó không có dây cầu vai và chỉ có đoạn móc ngang phía sau để rồi sau đó, chị Chi khom người tự cởi nốt chiếc tất còn lại với nụ cười vướng đôi chút gượng gạo.

Đoạn chị Chi nhìn mình cười khẽ e thẹn sau đó nhích mông lên khỏi đệm tạo khoảng trống để tuột hẳn chiếc quần lót cùng màu áo nịt ra khỏi người, chỉ chờ có thế mình liền tiến lại gần hơn chìa mắt tới hôn thật nhiều vào môi và cổ chị rồi lẳng lặng đưa tay xuống vuốt ve phần bím đã nhẵn lông đang lộ thiên ra giữa trời trồng.
-Duy…khoan đã…em đứng lên ghế luôn đi…_Chị Chi đặt tay lên eo mình đẩy nhẹ ra.
-…_Mình gật đầu lia lịa đứng thẳng người dậy bước chân lên ghế tay dựa tường.
Chị Chi nhanh chóng quỳ thẳng người dậy trên đệm ghế hướng ánh nhìn đăm đăm vào phần háng chân mình rồi sau đó đưa tay vuốt nhẹ thằng nhỏ thông qua lớp vải sịp sáng màu.

Và rồi…
Next
This is the most recent post.
Previous
Bài đăng Cũ hơn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét